Hạ Thiên chợt ngây người, dù đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn được thấy cơ thể băng cơ ngọc cốt của Mị Nhi, nhưng bây giờ cơ thể không tỳ vết của nàng xuất
hiện trước mặt hắn, cộng thêm tư thái hoàn mỹ, gây ra lực tác động khá lớn với hắn.
Hạ Thiên bị vẻ đẹp trước mặt hấp dẫn, hắn không tự giác được phải bước về phía trước, sau đó chụp tay về phía Mị Nhi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Này, cậu làm gì vậy? Mau thi châm đi.
Mị Nhi có chút mất tự nhiên, nhưng nàng vừa nói dứt lời thì đã phát hiện Hạ Thiên ôm lấy mình rồi.
Hạ Thiên cúi đầu ngậm lên môi đào, thân thể Mị Nhi khẽ run lên, sau đó nàng dùng sức đập lên người hắn:
- Thả tôi ra, mau buông, nếu không tôi...Ư...
Hạ Thiên mút cặp môi đào của Mị Nhi có chút tham lam, mà kích thích cực lớn cũng không khỏi làm cho Mị Nhi khẽ than một tiếng, nhưng nàng chợt nổi giận, lúc này cơ thể nóng bỏng chợt trở nên lạnh buốt.
Nhưng khoảnh khắc khi Mị Nhi bộc phát thì Hạ Thiên đột nhiên buông ra, sau đó hắn nhanh chóng lui lại vài bước, bộ dạng có chút khó khăn:
- Vợ Mị Nhi, chị...Chị mau mặc quần áo vào, như vậy tôi khó thể thi châm.
- Nếu cậu không đồng ý sau này không được tự tiện làm như vậy, coi như chúng ta sẽ xong.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo.
- Vợ Mị Nhi, chính chị cởi quần áo ra mà, chẳng phải như vậy chứng tỏ chị đã đồng ý sao?
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, hắn không nghĩ bắt buộc Mị Nhi, nhưng nàng tự dưng cởi sạch, hắn cũng không nhịn được.
- Tôi cởi quần áo cho cậu thi châm, lúc đầu không phải cậu nói sẽ thi châm sao?
Mị Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên.
- Nhưng, vợ Mị Nhi, tôi không nói chị cởi quần áo, thi châm cũng không cần cởi quần áo.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, hắn thật sự có ý nghĩ muốn thi châm cho Mị Nhi, nhưng Mị Nhi chợt cởi bỏ quần áo, điều này quá hấp dẫn, hắn là một người đàn ông bình
thường, nếu có thể nhẫn nhịn được, sợ rằng không phải là đàn ông.
- Vậy trước kia cậu thi châm cho tôi chẳng phải muốn cởi quần áo sao?
Mị Nhi tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Vợ Mị Nhi, lần trước là lần trước, lần này lại khác.
Hạ Thiên nhìn Mị Nhi:
- Thật sự cũng không thể trách tôi, bộ dạng của chị thật sự làm tôi không nhịn được.
- Vậy cũng vì cậu không nói sớm.
Mị Nhi có chút xấu hổ, nàng cẩn thận suy xét lại, phát hiện Hạ Thiên thật sự chưa từng nói nàng cởi quần áo, nhưng nàng tưởng rằng sẽ phải cởi ra. Khi đó nàng nghĩ rằng người này muốn thi châm cho nàng căn bản có tám phần là muốn chiếm tiện nghi, nhưng đến bây giờ nàng mới hiểu, mình căn bản là nghĩ lầm, người ta vốn cũng không muốn chiếm tiện nghi của nàng, nhưng chính mình lại cởi sạch, đưa tiện nghi cho hắn chiếm. Nàng suy nghĩ
như vậy và thật sự không thể trách Hạ Thiên, hắn vốn là một sắc lang, nàng còn cởi sạch trước mặt hắn, hắn không làm việc có chút sắc lang thì không bình thường mất rồi.
- Vợ Mị Nhi, nếu tôi muốn chị cởi quần áo, tôi sẽ nói.
Hạ Thiên dùng giọng chân thành nói.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Sao cậu không nói sớm.
- Được rồi, tôi không nói nữa, nhưng vợ Mị Nhi, bây giờ chị ngồi lên giường đi, tôi muốn thi châm cho chị, nhớ kỹ, khi linh khí tiến vào trong cơ thể, chị cần phải vận hành
Băng Nguyệt tâm kinh để vận chuyển chân khí, sau đó tôi sẽ dùng ngân châm giúp chị kết thành Kim Đan. Này, tôi đã nhiều lần sử dụng nghịch thiên đệ ngũ châm, sẽ không có nguy hiểm.
Hạ Thiên dặn dò một phen, cuối cùng còn ai ủi Mị Nhi một câu.
- Biết rồi.
Mị Nhi cũng hít vào một hơi thật sâu, sau đó nàng lên giường khoanh chân ngồi xuống, cơ thể cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng cũng không ngại những bộ vị mấu chốt của mình bị Hạ Thiên gặm vài cái, nàng chỉ coi trọng sự trưng cầu ý kiến của hắn mà thôi. Vì vậy bây giờ nàng cũng không trách Hạ Thiên, còn vấn đề nguy hiểm, đến bây giờ nàng cũng không nghĩ đến, vì nàng biết rõ, sắc lang Hạ Thiên này sẽ không làm cho nàng gặp nguy hiểm, dù nàng cam lòng chết thì hắn cũng không nỡ để nàng gặp phải chuyện không may. Nàng tin sắc lang này thậm chí còn quan tâm đến vấn đề an toàn của mình hơn cả chính mình.
Hạ Thiên lúc này cũng lấy ngân châm ra, hít vào một hơi, lúc này hắn cũng tỉnh táo trở lại, dù dáng người của Mị Nhi thật sự rất mê người nhưng khi mặc quần áo cũng không có lực tác động mạnh mẽ như trước đó, với lực khống chế của hắn, hoàn toàn có thể tự khống chế được. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng phải cố gắng, nếu không trong lúc thi châm không phải chỉ có Mị Nhi gặp nguy hiểm, chính hắn cũng gặp nguy hiểm.
Hạ Thiên khẽ nhắm mắt ngưng thần tụ khí, vài giây sau hắn đột nhiên mở to mắt, ngân châm nhanh chóng đâm lên người Mị Nhi, nghịch thiên đệ ngũ châm lại được thi triển.
…
Giữa trưa.
Cố Hàm Sương lẳng lặng đứng ngoài phòng của Mị Nhi, từ sáng đến giờ nàng luôn đứng đây, đã được hơn hai giờ, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì, hoặc là nói nàng
không nghe được bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng nàng cũng không đi vào, vì Hạ Thiên phân phó, để cho nàng đứng canh ngoài cửa, đừng cho bất kỳ kẻ nào đi vào, rõ ràng dù là bất kỳ kẻ nào, kể cả nàng.
Tuy Cố Hàm Sương đứng yên không nhúc nhích nhưng thật sự rất quan tâm đến vấn đề này, không phải lo lắng Hạ Thiên gặp chuyện không may, mà quan tâm Mị Nhi có
thật sự thành Kim Đan hay không? Bây giờ Cố Hàm Sương đã không còn thờ ơ như trước, nàng thật sự mình hy vọng mình có thể được sống, cũng hy vọng có thể giữ mãi tuổi thanh xuân, nếu nàng có thể thành tựu Kim Đan, điều này là không thành vấn đề.
Dù trước đó Hạ Thiên đã nói ra một ví dụ là Tống Ngọc Mị, nhưng dù sao đó cũng không phải thứ nàng tận mắt chứng kiến, nhưng nếu vài giờ sau nàng có thể thấy Mị
Nhi thật sự bước vào trong cảnh giới Kim Đan Kỳ, như vậy tất cả hy vọng của nàng cũng sẽ không phả là giấc mộng, cũng vì thế mà nàng rất quan tâm đến tình huống bên trong.
Đang lúc Cố Hàm Sương bắt đầu nghĩ xem tình huống bên trong là thế nào, nàng chợt cảm thấy trong bầu không khí có một chút dao động không bình thường. Sau đó nàng phát hiện, rất nhiều khí tức quen thuộc từ bốn phương tám hướng phóng đến, đây chính là linh khí.
Cố Hàm Sương thân là một người tu tiên, tất nhiên nàng sẽ rất quen thuộc linh khí, nhưng trăm năm qua có một lần nàng cảm thấy có nhiều linh khí như vậy, đó chính là
vài ngày trước khi Hạ Thiên tẩy tủy cho nàng. Vì vậy nàng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, sở dĩ lúc này có nhiều linh khí phóng đến, tuyệt đối là vì Hạ Thiên đang thi triển
nghịch thiên đệ ngũ châm ở bên trong.
Dù linh khí ở thế giới này đã thật sự rất mỏng manh, nhưng nếu tập trung linh khí từ bốn phương tám hướng, đối với một người tu tiên thì linh khí này là rất lớn. Chỗ thần kỳ của Nghịch Thiên Bát Châm chính là biến một người bình thường thành một linh thể hấp thu linh khí cực mạnh, chỉ trong thời gian ngắn, hấp thu một lượng lớn linh khí, sau đó để cho linh khí vận chuyển trong người, làm cho một người tu tiên chính thức tăng tu vi.
Cố Hàm Sương có thể rõ ràng cảm giác linh khí tuồn vào trong phòng, tâm tình của nàng cũng vô tình có chút kích động. Khi Hạ Thiên nói ra thì nàng tuy tin nhưng vẫn
cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng bây giờ nàng tự mình kiểm nghiệm những gì phát sinh, lại sinh ra cảm giác rất chân thật.
Linh khí xẹt qua người Cố Hàm Sương, điều này làm nàng sinh ra cảm giác vui vẻ thoải mái, nàng tin nếu mình hiện tại tu luyện sẽ cực kỳ có ích, nhưng cuối cùng nàng cũng không làm như vậy, vì lúc này nàng cảm thấy như vậy là không có ý nghĩa. Mặt khác nàng cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là hộ pháp cho Mị Nhi và Hạ Thiên ở bên trong, vì có Hạ Thiên thì nàng sẽ có được tất cả.
Cả buổi chiều Cố Hàm Sương đắm mình vào trong linh khí, tâm tình rất sảng khoái. Mãi đến khi chạng vạng tối nàng mới bắt đầu cảm thấy linh khí giảm đi, vì vậy nàng ý thức được sự việc sắp kết thúc, không nằm ngoài dự đoán của nàng thì hơn nửa giờ nữa, Hạ Thiên sẽ từ bên trong đi ra.
- Thiếu gia.
Cố Hàm Sương vội vàng lên tiếng nói.
- Sương nha đầu, Mị Nhi còn cần vài giờ để ổn định Kim Đan, trước tiên tôi sẽ trông coi ở đây, chị đi ăn cơm tối đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Thiếu gia, tôi không sao, tôi không đói bụng.
Cố Hàm Sương vội vàng nói.
- Sương nha đầu, chị không đói nhưng thiếu gia tôi lại đói, chị trước tiên ra quán cơm, sau đó mang đến cho tôi một ít, tôi phải ở đây chờ vợ Mị Nhi thành Kim Đan mới có thể bỏ đi.
Hạ Thiên ngáp một cái, thi châm gần mười giờ, thật sự rất vất vả.
- À, thiếu gia, thật xin lỗi, tôi quên mất, tôi đây sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho cậu.
Cố Hàm Sương duyên dáng gọi to một tiếng, sau đó lập tức xoay người bỏ đi.
Chưa đến mười phút sau thì Cố Hàm Sương đã quay về, nhưng nàng không phải chỉ mang về một chú đồ ăn, mà là cả bàn thức ăn. Sau đó nàng dọn thức ăn ra, cùng Hạ
Thiên ăn tối.
- Có nha hoàn thật sự là rất tốt.
Hạ Thiên vừa ăn cơm tối vừa cảm thán.
Hai người ăn xong bữa cơm tối không nhanh không chậm, sau đó đợi chừng một giờ, cửa phòng lại mở ra, Mị Nhi từ bên trong đi ra.
- Vợ Mị Nhi, đại công cáo thành rồi, để tôi hôn một cái nào.
Hạ Thiên cười hì hì đi tới muốn ôm hôn Mị Nhi.
Mị Nhi lóe người lên né tránh sau đó biến mất trước mặt Hạ Thiên, giọng nói từ phương xa truyền đến:
- Tôi đói bụng, tôi đi ăn cơm trước.
- Tốc độ thật nhanh.
Cố Hàm Sương thì thào nói, tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng nàng biết, bây giờ Mị Nhi thật sự đã thành Kim Đan.
Hạ Thiên lại có chút buồn bực, hắn lầm bầm:
- Vợ Mị Nhi này còn lợi hại hơn cả mình tưởng, không hổ danh là cơ thể cực âm, luyện Băng Nguyệt tâm kinh quả nhiên lợi hại hơn.
Cố Hàm Sương có chút chần chừ, sau đó nàng khẽ hỏi:
- Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu.