- Không biết!
Hạ Thiên trả lời không chút nghĩ ngợi:
- Dù sao tôi thấy tên kia cũng không phải thứ gì tốt, nói không chừng còn có ý với mỹ nữ tỷ tỷ.
- Không phải vậy.
Diệp Mộng Oánh có chút bất đắc dĩ, hắn hỏi lại một câu:
- Cậu có muốn biết những ngày qua vì sao tôi ngủ không ngon?
- Muốn.
Hạ Thiên trả lời ngay:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nói cho tôi biết, là ai làm chị không ngủ ngon, tôi sẽ đi đánh hắn, sẽ cho tên khốn đó ngủ cả đời.
Ngủ cả đời, không phải đi toi rồi sao?
Diệp Mộng Oánh lập tức hiểu ý nghĩ lời nói của Hạ Thiên, nàng dịu dàng nói:
- Chồng, chuyện này không thể dùng bạo lực để giải quyết, cậu nghe tôi nói đã.
- Được, mỹ nữ tỷ tỷ, chị cứ nói đi.
Hạ Thiên lúc này có chút hứng thú, trên đời này có chuyện gì mà bạo lực không thể giải quyết được?
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên bàn, Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh vừa ăn vừa nói chuyện, dần dần Hạ Thiên cũng hiểu thứ gì làm vợ mình không ngủ ngon.
Điều làm Diệp Mộng Oánh không ngủ ngon cũng không phải là tập đoàn Thiên Nam, nó đến từ tập đoàn Thần Y. Thực tế vài tháng qua Diệp Mộng Oánh đã dần đặt trọng tâm vào tập đoàn Thần Y, vì thực tế thì vấn đề kinh doanh và lợi nhuận của tập đoàn Thần Y luôn bỏ xa tập đoàn Thiên Nam. Nàng rất vững tin, tương lai tập đoàn Thần Y sẽ là nơi nàng chính thức quản lý, mà tập đoàn Thiên Nam dù có tài sản cả tỷ nhưng tương lai nếu so sánh sẽ không bằng một góc của tập đoàn Thần Y.
Tất nhiên Diệp Mộng Oánh tin tập đoàn Thần Y và Thiên Nam tuy hai mà một, nếu có thời cơ thích hợp thì nàng sẽ chỉnh hợp, tất cả đưa đến dưới cờ của tập đoàn Thần Y. Tập đoàn Thiên Nam tuy không có gì với Hạ Thiên, nhưng nàng thấy chỉnh hợp lại sẽ dễ quản lý hơn.
Gần đây Diệp Mộng Oánh thường liên lạc với Kiều Tiểu Kiều, hai người bọn họ thiết lập một hiệp định sơ bộ, sau này tất cả tài sản trên danh nghĩa của Hạ Thiên sẽ do Diệp Mộng Oánh xử lý, vì phương diện này Diệp Mộng Oánh có kinh nghiệm hơn. Còn những phương diện như đầu tư, cổ phiếu, tài chính...Thì do Kiều Tiểu Kiều nắm giữ, phương diện này thì Kiều Tiểu Kiều là thiên tài.
Tuy Hạ Thiên chưa từng nghĩ về vấn đề này nhưng Diệp Mộng Oánh và Kiều Tiểu Kiều thấy đây là điều nhất thiết phải xử lý, sau này một gia đình lớn sẽ cần nhiều tiền. Tất nhiên bọn họ kiếm tiền cũng không phải tất cả vì cuộc sống của mình, ví dụ như bọn họ đã đạt thành nhất trí với Liễu Vân Mạn, sẽ rút một phần cho Liễu Vân Mạn thực hiện kế hoạch từ thiện.
Còn tương lai của tập đoàn Thần Y, Diệp Mộng Oánh và Kiều Tiểu Kiều đã có kế hoạch cơ bản, chỉ chờ thời cơ phù hợp sẽ áp dụng. Nhưng bây giờ điều làm Diệp Mộng Oánh đau đầu chính là sau vài tháng thành lập, tập đoàn Thần Y đã gặp phiền toái.
Thật ra tập đoàn Thần Y trước nay luôn phát triển rất thuận lợi, từ lúc thành lập công ty cho đến khi các sản phẩm bảo vệ sức khỏe được cho ra lò, hầu như không có bất kỳ lực cản nào. Diệp Mộng Oánh cũng nghe nói, sở dĩ thuận lợi như vậy cũng không phải vì nguyên nhân Diệp gia, mà bên phía thủ đô có Triệu gia chào hỏi, vì vậy dù là tập đoàn Thần Y có bất kỳ phiền toái gì, có thể nói là luôn gặp đèn xanh. Cũng vì vậy mà sản phẩm mới ra thị trường trong một thời gian ngắn đã được bán sạch, mỗi ngày đều cháy hàng.
Vài tháng này tập đoàn Thần Y luôn không ngừng mở rộng sản xuất, nhưng công ty thành lập thời gian quá ngắn, căn bản chưa mua sắm đủ thiết bị sản xuất, hơn nữa nguyên liệu cũng cần được thu thập. Kết quả là tập đoàn Thần Y bên này dù tăng sản lượng thế nào cũng không thỏa mãn nhu cầu thị trường, ngay sau đó là vấn đề xuất hiện.
Từ khi tập đoàn Thần Y ra đời đến nay thì có chưa đến mười sản phẩm được xuất xưởng, nhưng dù là đồ trang điểm, nước hoa, sản phẩm bảo vệ sức khỏe...Chỉ cần đưa ra thị trường dã bị người ta cướp sạch, cũng vì thế mà vài tháng qua biển hiện của tập đoàn Thần Y luôn được dát vàng. Thế cho nên đến bây giờ, chỉ cần thấy sản phẩm của tập đoàn Thần Y là sẽ được mua sạch, vì thế mà hàng giả xuất hiện.
Nói chung nửa tháng trước đã có người báo cáo với Diệp Mộng Oánh, trên thị trường đã xuất hiện hàng giả với sản phẩm của tập đoàn Thần Y, khi đó nàng không quan tâm, chỉ cho nhân viên theo sát sự việc, nếu xuất hiện tình huống bất thường thì nên báo ngay cho phòng công thương.
Nhưng trước đó một tuần Diệp Mộng Oánh chợt cảm thấy tình huống có vẻ là lạ, trên thị trường bắt đầu xuất hiện sản phẩm giả mạo, đặt biệt là các thành phố nhỏ, hàng giả ở khắp nơi. Những sản phẩm này có bề ngoài giống hệt như sản phẩm của tập đoàn Thần Y, thậm chí ở vài nơi hàng giả và hàng thật được trưng bày cùng một chỗ, người tiêu thụ bình thường khó thể nhận ra thật giả. Thực tế Diệp Mộng Oánh cũng không thể không thừa nhận, chỉ nhìn bao bì thì căn bản không thể phân biệt. Nguồn truyện:
Diệp Mộng Oánh ý thức được tình huống không thích hợp, vì vậy mà liên lạc với phòng công thương khắp nơi, yêu cầu tìm ra địa điểm làm giả sản phẩm. Ngành công thương đã vài lần phối hợp hành động với cảnh sát, phá hủy vài nơi làm hàng giả, nhưng sản phẩm giả mạo trên thị trường vẫn không bớt, thậm chí còn có xu thế ngày càng nhiều.
Diệp Mộng Oánh cũng bắt đầu chọn lựa đối sách, tăng thêm tiêu chí cho sản phẩm, sau đó đưa lên quảng cáo, yêu cầu mọi người không nên mua phải sản phẩm giả mạo.
Nhưng tuy có chút hiệu quả, cũng làm cho mọi người biết có hàng giả trên thị trường, nhưng căn cứ vào điều tra thị trường thì sản phẩm làm giả vẫn được tiêu thụ, thậm chí là tiêu thụ không tệ.
Điều làm cho Diệp Mộng Oánh căm tức chính là nhân viên phòng công thương thành phố có nói, các nơi tuy phối hợp nhưng là nhắm một mắt mở một mắt, cũng không quan tâm đến vấn đề hàng giả. Nhưng dù nàng có tức thì cũng không có phương án nào khác, vì lần này hàng giả bùng ra phạm vi cả nước, nàng căn bản không quản được.
Ba ngày trước một sự kiện đau đầu phát sinh, có một cô gái mua vài hộp sản phẩm sức khỏe của tập đoàn Thần Y cho cha mẹ mình sử dụng, kết quả là sau khi ăn đã trúng độc.
Những năm nay các sản phẩm bảo vệ sức khỏe thường chỉ là lừa dối người khác, phần lớn ăn vào đều không hiệu quả nhưng bình thường cũng không có vấn đề. Bây giờ sản phẩm của tập đoàn Thần Y làm cho người ta trúng độc, vì vậy sự việc náo loạn.
Tuy biết biết cô gái kia mua trúng hàng giả nhưng Diệp Mộng Oánh không thể không phái người đi phối hợp, cũng may cô gái kia cũng không muốn làm lớn chuyện. Nhưng khi Diệp Mộng Oánh cảm thấy may mắn thì chợt nhận được điện thoại của Trương Tín tự xưng là phóng viên của báo Thế Giới Kinh Doanh.
Trương Tín công bố hắng đang điều tra một loạt sản phẩm của tập đoàn Thần Y, hy vọng có thể được gặp Diệp Mộng Oánh. Sau khi suy xét thì Diệp Mộng Oánh đồng ý gặp mặt đối phương, sau đó nàng điều tra về tờ báo thế giới kinh doanh, nàng phát hiện tờ báo này có tên rất kêu nhưng thực tế chỉ là báo nhỏ, nhưng lại trực thuộc một tòa soạn lớn nào đó.
Diệp Mộng Oánh cũng thấy tờ báo này thật ra không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng Trương Tín là phóng viên, có chút danh tiếng, mà thanh danh này của hắn cũng là nửa khen nửa chê. Có người nói hắn là phóng viên chính nghĩa, vì từng vạch trần nhiều tấm màn đen của công ty, tìm lại lý lẽ cho nhiều người. Nhưng cũng có người nói tên này chỉ là phóng viên hắc ám chuyên đòi tiền.
Diệp Mộng Oánh thật ra cũng không phải lần đầu tiên được gặp loại phóng viên hắc ám, rất nhiều phóng viên chỉ muốn lợi dụng danh nghĩa để kiếm tiền mà thôi.
- Chồng, thật ra căn cứ vào tình huống cậu nói chuyện với Trương Tín, nói chung có thể đoán được, tên kia muốn đến kiếm chút tiền.
Diệp Mộng Oánh nói.
- Tôi biết loại phóng viên ngu sẽ chẳng là thứ gì tốt.
Hạ Thiên ra vẻ sớm biết vấn đề.
- Chồng, thật ra cũng không có gì, tôi cũng không quan tâm đám phóng viên đi nói này nọ, dù sao chất lượng sản phẩm của chúng ta cũng không có vấn đề, dù điều tra thế nào cũng không có vấn đề, sản phẩm chúng ta không có vấn đề về chất lượng thì không có ảnh hưởng gì lớn.
Diệp Mộng Oánh trầm ngâm một chút:
- Tôi chỉ lo lắng đến vấn đề hàng giả, chúng ta phải nghĩ cách đối phó mới được.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trừng hai mắt:
- Nếu không để tôi điện thoại cho trưởng phòng công thương, nếu không xử lý vấn đề hàng giả, tôi sẽ xử lý hắn ta.
- Vô dụng!
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Dù trưởng phòng công thương có ra lệnh, chỉ sợ đám người bên dưới cũng bằng mặt không bằng lòng, tôi chưa từng thấy hàng giả bị diệt sạch bao giờ.
- Nếu không chúng ta đóng cửa tập đoàn Thần Y, nói cho bọn họ biết chúng ta không tiếp tục bán sản phẩm, như vậy sẽ chẳng còn ai mua được hàng giả.
Hạ Thiên cho ra ý nghĩ trời ơi, đúng là giết địch tám trăm mà giết mình ba ngàn.
Diệp Mộng Oánh thật sự không biết nói gì, ý nghĩ của chồng quá quái dị, vì nếu đóng cửa tập đoàn Thần Y thì tổn thất bao nhiêu tiền đây?
- Thật ra tôi có thể tìm được đám người kia rồi xử lý sạch.
Hạ Thiên có biện pháp.
Diệp Mộng Oánh chợt dở khóc dở cười:
- Chồng, tôi cảm thấy nếu so sánh thì phương pháp đầu của cậu tốt hơn, cùng lắm chỉ tổn thất chút tiền mà thôi.
Diệp Mộng Oánh nghĩ đến đây thì trong đầu lóe lên ý nghĩ mới, nàng chợt ý thức được phương án này rất khả thi, tất nhiên cần phải cải tiến, căn bản không đóng cửa tập đoàn Thần Y.