- À, điều này cũng không có vấn đề, anh em nói bạn gái mình không biết nhiều tin tức trên xã hội, là cô gái chỉ ở trong nhà, vì vậy sẽ không biết anh là ai.
Vương Tiểu Nha nhanh chóng nói.
- À, vậy thì được, anh sẽ nói mình là sinh viên đại học thể dục thể thao.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn chỉ biết hai trường đại học ở thành phố Giang Hải, đó là trường đại học Giang Hải và đại học thể dục thể thao, nếu không thể nói là sinh viên trường đại học Giang Hải, như vậy chỉ có thể nói là sinh viên đại học thể dục thể thao.
- Hạ Thiên ca ca, nhìn bộ dạng của anh cũng không giống như sinh viên đại học thể dục thể thao.
Vương Tiểu Nha háy mắt:
- Những sinh viên đại học thể dục thể thao rất cao lớn.
Hạ Thiên chợt mất vui:
- Em nói anh không cao sao?
- Hạ Thiên ca ca, em cảm thấy anh như vậy là vừa vặn, đám người trong trường đại học thể dục thể thao cao quá cũng không hay, giống như đám người khổng lồ vậy.
Vương Tiểu Nha nghiêm trang nói.
- Điều này cũng không sai khác nhiều lắm.
Hạ Thiên cuối cùng cũng thỏa mãn, sau đó còn nói thêm:
- Nhưng vợ Tịnh Tịnh khá cao, như vậy là phù hợp.
- Hạ Thiên ca ca, sau này em cũng sẽ cao như chị Thư Tịnh.
Vương Tiểu Nha trả lời, nàng dù gì cũng cùng Thư Tịnh tham gia lớp học tập cấp tốc, tất nhiên biết rõ vợ Tịnh Tịnh theo lời của Hạ Thiên chính là người đẹp Thư Tịnh, là người đẹp từng được gọi là đệ nhất mỹ nữ xe hơi.
- À, rất tốt, dáng người của em sẽ được như vợ Tịnh Tịnh.
Hạ Thiên cũng rất có lòng tin, Vương Tiểu Nha mới mười hai tuổi đã phát triển như vậy, lớn lên sẽ tuyệt đối là kẻ gây họa, nếu không hắn cũng sẽ chẳng chọn nàng làm bạn gái.
Vương Tiểu Nha tự tin ngẩng cao đầu, nàng tin tưởng sau này mình còn hấp dẫn hơn những bà vợ khác của Hạ Thiên, sau này nàng sẽ là bà vợ được sủng ái nhất.
- Không nói anh là sinh viên trường đại học thể dục thể thao, mà là sinh viên trường đại học sư phạm.
Hạ Thiên còn nói thêm.
- Vâng, nói anh ở đại học sư phạm.
Vương Tiểu Nha thấy ý kiến của Hạ Thiên là khá tốt.
Sau khi thương thảo tốt, hai người bước nhanh hơn, chưa đến một lúc sau đã thấy tên mập Vương Kiệt.
- Anh, chúng em đến rồi.
Vương Tiểu Nha nói một câu.
Vương Kiệt chợt xoay người, hắn thấy Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha, sau đó chợt vui sướng, vội vàng đi đến.
- Đại ca!
Vương Kiệt khẽ bắt chuyện với Hạ Thiên.
- Anh, em đã nói với Hạ Thiên ca ca, bây giờ Hạ Thiên ca ca là sinh viên đại học sư phạm, là bạn trai của em, đừng nói lộ ra.
Vương Tiểu Nha nhanh chóng nói.
- Vâng, cám ơn đại ca.
Vương Kiệt vội vàng gật đầu.
- Anh còn chưa cảm ơn đại tẩu là em.
Vương Tiểu Nha có chút mất hứng.
Vương Kiệt có chút buồn bực, tiểu nha đầu này đúng là không ra gì, là em gái của hắn mà cứ bày ra bộ dạng làm chị.
- Thôi khỏi, hôm nay cũng không cần anh cám ơn, này, mau giới thiệu bạn gái cho chúng em đi.
Vương Tiểu Nha lúc này tỏ ra khá thoải mái.
Vương Kiệt cuối cùng cũng thở phảo, hắn chạy đi, sau đó nhanh chóng đưa một cô gái đến.
Cô bé này thật sự là nhỏ nhắn xinh xắn, thật sự không chút phù hợp với bộ dạng mập như heo của Vương Kiệt. Với ánh mắt của Hạ Thiên, cô gái này không đẹp, nhưng Vương Tiểu Nha thấy bạn gái của anh mình là không tệ, dù không đẹp như mình nhưng cũng có thể coi là người đẹp, chủ yếu là chị ta có vẻ rất dịu dàng.
Cô gái này đeo một cặp kính, giống như bị cận thị, cô nàng khẽ vẫy tay với Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha, cười cười, cũng không nói gì, hình như có chút xấu hổ.
- Đây là Cao Khiết, là bạn học của anh. Cao Khiết, đây là em của anh, là Vương Tiểu Nha, còn đây là bạn trai của em gái anh, Hạ Thiên, em của anh đang học ở trường trung học cơ sở Giang Đại Phụ, mà Hạ Thiên là sinh viên đại học sư phạm.
Vương Kiệt lúc này đơn giản giới thiệu cả hai bên.
- Anh, cô ấy là bạn học của anh sao? Không phải là bạn gái à?
Vương Tiểu Nha tỏ ra ngạc nhiên:
- Tên của hai anh chị cũng rất xứng đôi, một là Vương Kiệt, một là Cao Khiết, âm rất giống nhau.
- Tiểu Nha, đừng nói nhiều, Cao Khiết chỉ tạm thời là bạn học của anh, cô ấy còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh.
Vương Kiệt vội vàng nói, sau đó di chuyển chủ đề:
- Đừng nói về vấn đề này nữa, trước tiên chúng ta tìm một chỗ ăn sáng, sau đó thương lượng xem sẽ đi đâu chơi.
- Được.
Vương Tiểu Nha cũng không có ý kiến gì, nàng thật sự còn chưa ăn sáng.
Người bình thường tất nhiên ăn sáng cũng bình thường, lúc này Vương Kiệt muốn giả vờ là sinh viên bình thường, tất nhiên sẽ có cuộc sống bình thường, bữa sáng không thể quá xa xỉ. Vì vậy mà kết quả là bọn họ đến một quán bán điểm tâm sáng cách cổng trường đại học Giang Hải không quá xa, ăn một bữa sáng chưa đến ba mươi đồng.
Sau khi ăn xong thì hành trình hôm nay cơ bản đã được xác định, Vương Kiệt vốn định di du ngoạn hai địa điểm, một là núi, hai là sông, núi chính là công viên của Giang Hải, nơi đây giá vé không đắt, bên trong còn có các món nướng, hình như không thích hợp với sinh viên. Mà sông chính là hồ Bắc, nếu nói một cách tương đối thì vé vào hồ Bắc có hơi đắt, nhưng bây giờ khí trời ấm áp, đến hồ Bắc sẽ được thấy người đẹp mặc bikini.
Vương Kiệt và Vương Tiểu Nha thương lượng với nhau, không quyết định được nên đi đâu trước, vì vậy mà Hạ Thiên ở bên cạnh mới quyết định, trước tiên đi đến công viên, sau đó đến hồ Bắc.
Thật ra đối với Hạ Thiên thì núihay sông đều không có lực hấp dẫn, từ nhỏ hắn đã sống trên núi, công viên ở Giang Hải trong mắt hắn không phải là núi. Còn sông, hắn thật ra đã đến hồ Bắc, cũng đã từng dạo chơi một tháng ngoài biển, nếu nói chơi trong hồ Bắc vui vẻ thì chạy ra biển chơi còn vui hơn.
Sau khi xác định được lộ tuyến, bốn người nhanh chóng chạy đi, sau khi đợi ở nhà chờ được vài phút, bọn họ bắt xe đến công viên. Đúng là không có biện pháp, thân là sinh viên, ngồi xe taxi đến công viên thì quá xa xỉ, thôi thì ngồi xe buýt sẽ phù hợp với thân phận hơn.
Điều này cũng làm cho Hạ Thiên có thêm một phần kinh nghiệm đi xe buýt, nhưng lần này hắn đi xe rất bình tĩnh, từ trường đại học Giang Hải đến công viên chỉ mất một giờ, không có chuyện gì phát sinh.
- À, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Sau khi mua vé đi vào công viên, Vương Tiểu Nha cảm khái một tiếng.
- Thứ này mà cũng được gọi là núi rừng sao?
Hạ Thiên thầm nói:
- Đúng là rừng cỏ.
Nếu nói nơi này là rừng cỏ cũng không quá khoa trương, tất nhiên nếu so sánh nơi này với cây cối ở Thanh Phong Sơn, thật sự là như vậy.
- Đại ca, chỗ này thì có gì chơi?
Vương Tiểu Nha hỏi.
- À, trước tiên chúng ta leo núi, sau đó đi ăn đồ nướng. Đúng rồi, trong chỗ này có dịch vụ chèo thuyền, có hồ nước nhưng không lớn như hồ Bắc. Tất nhiên chiều nay chúng ta sẽ đi hồ Bắc, vì vậy cũng không chèo thuyền, còn có trò cưỡi ngựa, hai người muốn thử không?
Vương Kiệt tất nhiên đã làm công tác chuẩn bị.
- Được rồi, trước tiên chúng ta đi leo núi, sau đó đi cưỡi ngựa, cuối cùng ăn món nướng coi như dùng cơm trưa. Sau khi ăn xong sẽ sang hồ Bắc, Hạ Thiên ca ca, anh xem có được không?
Vương Tiểu Nha vẫn trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên.
- Được.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì, dù sao đối với hắn thì chơi ở hồ nào cũng như nhau, muốn nói có chút hấp dẫn thì có lẽ là cưỡi ngựa, vì hắn thật sự chưa từng cưỡi ngựa.
- Cao Khiết, anh giúp em đeo ba lô.
Leo núi cần có thể lực, vì vậy Vương Kiệt xung phong đeo ba lô cho Cao Khiết, tuy cái ba lô rất nhẹ, chưa đến hai ký.
- Hạ Thiên ca ca, anh cũng cầm túi xách cho em.
Vương Tiểu Nha cũng đưa ba lô của mình cho Hạ Thiên, dù đối với nàng thì chuyện leo núi này chỉ là trò trẻ con, nhưng nàng cũng thích náo nhiệt, khi ra ngoài chơi thì bạn trai cần phải xách túi cho bạn gái.
Cao Khiết đưa ba lô cho Vương Kiệt, nàng là một cô gái trước nay chỉ ở trong nhà, vì vậy thể lực không cao. Khi thấy Hạ Thiên nhận ba lô của Vương Tiểu Nha thì nàng có chút kỳ quái, thật ra nàng luôn cảm thấy kỳ quái, Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha thật sự là một đôi không bình thường.
Thật ra khi vừa gặp mặt hai người Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha thì Cao Khiết đã thấy không bình thường, vì Vương Tiểu Nha tuy tương đối cao, thực tế xem dáng người hay chiều cao thì Vương Tiểu Nha cũng không kém Cao Khiết, vì vậy Cao Khiết cho rằng Vương Tiểu Nha cũng đã mười bảy mười tám tuổi. Nhưng vừa rồi khi lên xe thì nàng nghe nói Vương Tiểu Nha còn chưa đến mười ba tuổi, hơn nữa còn đang học cấp hai, không phải học sinh cấp ba.
Một sinh viên nói lời yêu thương với học sinh cấp ba thì còn có thể hiểu, nhưng một sinh viên yêu một học sinh cấp hai, hơn nữa còn chưa đến mười ba tuổi, thật sự quá quỷ dị.
Nhưng Cao Khiết là một người hướng nội, vì vậy dù nàng cảm thấy kỳ quái cũng không hỏi, ngược lại còn tỏ ra an tâm leo núi. À, leo núi cũng không đúng, phải nói là đi bộ một lúc.
Nhưng đối với một cô gái luôn nhốt mình trong phòng và ít vận động như Cao Khiết thì đi một đoạn đường ngắn cũng rất khổ sở, vì vậy mà đi được nửa giờ thì Cao Khiết đã không thể nào chịu nổi, sau đó Vương Kiệt có cơ hội cầm tay nàng kéo đi.
- Hạ Thiên ca ca, anh nói xem, anh của em mập như vậy, sạo lại kiếm một cô gái gầy như vậy làm người yêu?
Vương Tiểu Nha nhìn hai người phía trước tay trong tay mà không chịu cô đơn, nàng khoác cánh tay của Hạ Thiên, sau đó ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Đơn giản thôi, ánh mắt của chú em ấy có vấn đề.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Hừ, nhưng sao em lại thấy ánh mắt của Cao Khiết có vấn đề nhỉ?
Vương Tiểu Nha nói:
- Sao chị ấy lại thích anh em được?
- Vì ánh mắt của hai người bọn họ đều có vấn đề, vì thế mới có câu nồi nào vung đó.
Hạ Thiên trả lời.
- Hay, đúng vậy, Hạ Thiên ca ca đúng là siêu cấp thông minh.
Vương Tiểu Nha hưng phấn la lên.
- À, anh tất nhiên là như vậy.
Hạ Thiên sẽ tuyệt đối không khiêm nhường, hắn nói dứt lời thì ồ lên:
- Anh của em hình như đang cãi nhau với người ta.