Bác gái trung niên chợt sững sờ:
- Giả sao? Cậu trai, cậu không nhìn qua làm sao biết là giả?
Tiểu Lan cũng tức giận:
- Này, anh là ai vậy? Đừng tưởng rằng sinh bệnh có thể nhắm mắt lại nói lời mê sảng, tờ xổ số này sao lại giả? Anh chưa nhìn qua thì đừng nói bậy.
Chu Điềm tuy không thích cặp đôi Lệ Lệ và Tiểu Lan chết tiệt kia, nhưng nàng cũng hiểu Hạ Thiên nói lung tung, vì mắt hắn không mở ra, sao kết luận xổ số của người ta là giả? Đúng là võ đoán.
Thật ra vấn đề xổ số giả cũng đã không ít lần được nghe thấy, Chu Điềm cũng gặp nhiều tình huống như vậy ở trên mạng, nhưng nàng cảm thấy lần này không phải là lừa đảo.
Trước đó cô gái Lệ Lệ kia khóc rất đau lòng, cũng không giống như giả, mà người đàn ông trung niên vừa rồi bỏ ra hơn ba chục ngàn mua tờ vé số cũng xác định không phải là giả.
Đừng nói là Chu Điềm, bây giờ đám người trong xe tuy có chút nghi ngờ nhưng phần lớn đều cảm thấy vé là thật, mà làm cho mọi người thấy như vậy vì chủ yếu là người đàn ông trung niên kia đã bỏ tiền mặt ra mua, dù sao cũng xác định đó là thật. Hơn nữa rất nhiều người cảm thấy người ta đã bỏ ra hơn ba chục ngàn mua một tờ vé số, như vậy vé số sao có thể là giả? Dù thật sự là giả thì người mua vé số cũng không cảm thấy quá bực bội, vì người đàn ông trung niên kia còn mất đi nhiều tiền hơn.
- Tôi không cần nhìn cũng biết đó là giả, vì hai cô ta là kẻ lừa đảo, đã là lừa đảo thì nhất định phải bán vé số giả.
Hạ Thiên vẫn không mở to mắt, hắn vốn không quan tâm đến ba trò này, nhưng hai cô gái kia quá ồn ào làm hắn bất mãn, còn bác gái trung niên kia đã từng quan tâm đến hắn, tuy hắn không phải loại người tri ân sẽ báo đáp, nhưng hắn vẫn thấy không nên để bác gái trung niên kia bị lừa, vì vậy mới lên tiếng.
- Này, anh đừng nói bậy bạ, chúng tôi là kẻ lừa đảo sao? Anh vừa lên đã giả vờ bị bệnh, bây giờ đừng nói tầm bậy.
Tiểu Lan căm giận nói.
- Đúng vậy, anh bị làm sao vậy?
Cô gái Lệ Lệ kia cũng tỏ ra bất mãn:
- Chúng tôi là lừa đảo sao? Chúng tôi lừa của anh thứ gì?
- Cậu trai, tôi cũng muốn nói một câu cho rõ ràng, các cô ấy có phải là lừa đảo hay không, tôi cũng không biết, nhưng vé số là thật, tôi đã có kinh nghiệm vài chục năm, chẳng lẽ không phân biệt được thật giả?
Người đàn ông trung niên lúc nãy mua vé số chợt lên tiếng.
- Ông còn dám nói sao? Ông nghĩ rằng tôi không biết ông và bọn họ cùng một nhóm à? Ba người tối qua còn chơi bời lêu lổng cả đêm.
Hạ Thiên vẫn không mở mắt, hắn dùng giọng mất hết sức lực nói:
- Còn cô gái ngồi phía sau, lúc tôi vừa ngủ có phải giả vờ khóc không? Nếu không thì quanh mắt sao có nhiều dầu như vậy?
- Cái gì, bọn họ cùng một bọn sao?
- Không thể nào, có phải vậy không?
- Khó nói lắm, bây giờ lừa đảo nhiều lắm.
...
Mọi người chợt nghị luận, rõ ràng lời nói của Hạ Thiên làm cho bọn họ nghi ngờ.
- Tiểu tử, sao cậu biết rõ như vậy?
Bác gái trung niên dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Anh nói cô ta giả khóc sao?
Chu Điềm cũng không nhịn được phải nói.
Người đàn ông trung niên giận tái mặt, hắn chợt đứng lên vọt về phía Hạ Thiên:
- Mày nói gì vậy? Hả? Nói ông là lừa đảo sao? Có biết mỗi năm ông làm ra được vài triệu không?
- Một năm làm được vài triệu mà có thể khoe sao?
Hạ Thiên không đợi đối phương nói xong mà lên tiếng.
- Con bà nó, mày muốn bị ăn đòn sao?
Người đàn ông trung niên chợt nổi giận, hắn đấm vào Hạ Thiên:
- Đừng nói ông ăn hiếp kẻ bị bệnh, loại người như mày phải cho một bài học mới được.
- Dừng tay.
Một tiếng quát vang lên, đột nhiên có một người đàn ông khôi ngô hơn ba mươi chợt đứng lên chụp nắm đấm của người đàn ông trung niên:
- Nói vài lời đã thẹn quá hóa giận, tôi xem ra các người thật sự là lừa đảo.
- Hừ, buông tay.
Người đàn ông trung niên quát lên phẫn nộ.
- Về chỗ cũ ngay.
Người đàn ông khôi ngô dùng sức đẩy, người đàn ông trung niên lui về phía sau vài bước, sau đó đặt mông ngồi xuống, không tiếp tục lên tiếng.
- Đừng ồn ào, tôi tiếp tục ngủ.
Hạ Thiên ngáp một cái, cũng không lên tiếng, sau đó tiếng ngáy vang lên, hắn thật sự ngủ.
Trong xe chợt yên tĩnh trở lại, người đàn ông trung niên dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên đàn ông khôi ngô nhưng không làm gì cả, lúc này Tiểu Lan và Lệ Lệ cũng không lên tiếng, bác gái trung niên cũng không nói gì. Bác gái trung niên đưa mắt nhìn Lệ Lệ và Tiểu Lan, vẻ mặt có chút quái dị. Còn đám người trong xe thì bắt đầu cảm thấy hai cô gái và người đàn ông trung niên có hơn phân nửa là kẻ lừa đảo.
Một số người thầm cảm thấy may mắn, may mà bọn họ không mua xổ số, nếu không sẽ tổn thất vài chục ngàn rồi.
Xe tiếp tục đi về phía trước, khoảng cách đến thành phố Giang Hải ngày càng gần.
Hôm nay thành phố Giang Hải cũng có mưa nhưng không lớn như ở thành phố Tinh Thành, nếu nói theo kiểu dự báo thời tiết thì ở Tinh Thành là mưa to, còn ở thành phố Giang Hải chỉ là mưa vừa mà thôi.
Năm giờ chiều thì xe đến bến xe thành phố Giang Hải, khách trên xe lục tục đi xuống, người đàn ông trung niên với hai cô gái Lệ Lệ và Tiểu Lan thì càng chuồn nhanh hơn, hầu như là xuống xe sớm nhất. Sau khi thấy bọn họ trốn nhanh như vậy thì mọi người càng thêm tin tưởng bọn họ là lừa đảo, nhưng bọn họ thật sự nghĩ rằng thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hơn nữa cũng không ai bị lừa gạt, vì vậy cũng không ai truy cứu. Nhưng lúc này bác gái trung niên cũng nhanh chóng xuống xe, giống như có việc gấp gì đó.
Chu Điềm lúc này khẽ hô lên:
- Ôi, đến rồi, xuống xe thôi.
- Đã đến chưa?
Hạ Thiên cuối cùng cũng mở mắt nhìn khắp bốn phía, hắn phát hiện trong xe đã không còn vài người, ngay cả lái xe cũng xuống xe. Lúc này trừ hắn ra thì chỉ còn một cô gái không xinh đẹp ở bên cạnh, người đàn ông khôi ngô lúc nãy giúp hắn đánh tên đàn ông trung niên kia, còn một người bán vé xe. Nhưng lúc này người đàn ông khôi ngô đã xách túi chuẩn bị xuống xe, mà người bán vé thì đi về phía Hạ Thiên.
- Tiểu tử, cậu đã tỉnh, bây giờ nên mua vé rồi chứ?
Thì ra người bán vé còn nhớ Hạ Thiên chưa mua vé.
Hạ Thiên sờ vào túi, sau đó có chút buồn bực, vì trong túi hắn không có tiền.
- Quét thẻ được không?
Hạ Thiên hỏi một câu.
- Cậu xem trên xe này có máy quét thẻ sao?
Người đàn ông bán vé tức giận nói.
- Tôi không mang theo tiền mặt, lần sau sẽ trả cho ông. Nguồn truyện:
Hạ Thiên hùng hồn nói.
Đúng lúc này người đàn ông khôi ngô vừa đi đến cửa xe, hắn cúi đầu định đi xuống, sau đó chợt thấy gì đó, vẻ mặt chợt biến đổi. Hắn quay đầu lại thấy Hạ Thiên, hai mắt giống như tỏa sáng, hắn xoay người đi đến nói:
- Để tôi trả cho.
Người đàn ông khôi ngô lấy ra tờ hai trăm đồng đưa cho người bán vé, sau đó dùng ánh mắt ân cần hỏi Hạ Thiên:
- Tiểu huynh đệ, có phải không thoải mái không? Đến đây, tôi đỡ cậu xuống.
- Không cần đỡ, tôi có thể đi.
Hạ Thiên có chút mất hứng, mình giống người không thể tự đi được sao? Hắn không thích những kẻ khinh thường mình, vì vậy người đàn ông khôi ngô dù vừa trả tiền thì hắn vẫn không khách khí.
Sau vài giờ nghỉ ngơi thì Hạ Thiên đã khôi phục lại khá nhiều, dù vẫn chưa đến thời kỳ đỉnh phong nhưng xử lý vài trăm tên đàn ông bình thường cũng không là vấn đề.
Khốn nổi lúc này vẻ mặt Hạ Thiên có vẻ tái nhợt, nhìn giống hệt như người bị bệnh, ít nhất thì dù là người đàn ông khôi ngô kia hay Chu Điềm là sinh viên trường y, bọn họ đều cảm thấy Hạ Thiên có bệnh.
- Cậu em, đừng khách khí, mọi người cùng đi chung xe, coi như có duyên, tôi giúp cậu sang kia bắt taxi, sau đó cho taxi đưa cậu đến bệnh viện.
Người đàn ông khôi ngô tỏ ra nhiệt tình, vừa nói vừa kéo Hạ Thiên.
- Tôi nói không cần giúp đỡ.
Hạ Thiên tự đứng lên, hắn đột nhiên ồ lên một tiếng, vì hắn phát hiện có một kẻ khá quen mặt chạy về phía bên này.
Người đàn ông khôi ngô cũng nhìn ra ngoài xe, sau đó hắn cắn răng rút ra một thứ gì đó, chĩa vào Hạ Thiên:
- Anh bạn, xin lỗi nhé, cậu nên theo tôi xuống xe.
- Á!
Chu Điềm chợt hô lên kinh hoàng, vì nàng thấy trên tay người đàn ông khôi ngô là một khẩu súng.
- Cô đừng nhúc nhích.
Người đàn ông khôi ngô cũng nhìn Chu Điềm, sau đó lại cầm súng chĩa vào người bán vé:
- Đừng động đậy, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí.
- Được rồi, tôi và anh xuống xe.
Hạ Thiên có biểu hiện quỷ dị, hắn để mặc cho người đàn ông lấy súng chống lưng mình, hắn đi xuống không nhanh không chậm.
- Không được nhúc nhích!
- Buông con tin ra!
...
Vài tiếng quát chói tai hầu như cùng vang lên một lúc, bảy tám cây súng cùng chĩa về phía người đàn ông khôi ngô, trong đó có một nữ cảnh sát cực kỳ xinh đẹp.
- Không phải đấy chứ?
- Tôi có hoa mắt không?
- Hình như cũng không hoa mắt, nhưng vì sao người đàn ông kia nhìn quen như vậy?
- Không phải là chồng của đội trưởng sao?
- Con bà nó, chúng ta gặp phải thằng tội phạm cực ngu rồi.
Khi thấy con tin thì đám cảnh sát chợt há hốc mồm, sau đó bọn họ thu súng, đứng tụm lại nói vài câu. Mà nữ cảnh sát dẫn đầu có chút sững sốt, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
- Chồng, cậu đã về rồi.
Nữ cảnh sát xinh đẹp cũng thu súng.
- Băng Băng, chị muốn bắt tên này sao?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
- Đúng vậy, hắn là kẻ buôn ma túy.
Nữ cảnh sát xinh đẹp kia không phải là ai khác mà chính là Người đẹp băng giá tiếng tăm lừng lẫy thành phố Giang Hải, là Lãnh Băng Băng, tất nhiên dù là nàng hay Hạ Thiên cũng không ngờ bọn họ gặp lại nhau dưới tình huống này.
Người đàn ông khôi ngô nhanh chóng tan vỡ, con bà nó, cái gì thế này? Đám cảnh sát không phải đến bắt hắn sao? Vì sao lại giống như xem náo nhiệt như thế? Mà hắn sao lại giống như bị người ta coi là một vở kịch như vậy?