- À, anh Trâu, hai người này ăn cơm chùa, sau đó còn đập quán của người ta, chúng tôi đến ngăn cản đã bị bọn họ đánh ...
Tên cảnh sát trẻ tuổi dùng giọng cẩn thận nói.
- Cậu cho rằng tôi là thằng ngu sao?
Trâu Thành hừ lạnh một tiếng:
- Bọn họ có thân phận gì, đáng giá đến đây ăn cơm chùa sao? Không cần nói nhiều, chắc chắn có kẻ không biết sống chết dám làm thịt khách hàng. Còn các cậu, đừng cho là tôi không biết các cậu đang làm gì, khách hàng bị đánh thì mặc kệ, khách đánh thắng thì xuất hiện phải không?
- Anh Trâu, không phải thế, chúng tôi cũng vừa mới đến...
Tên cảnh sát trẻ tuổi chợt lên tiếng giải thích.
- Không cần giải thích với tôi, bây giờ tôi cũng không có thời gian để ý đến vấn đề này, tôi chỉ khuyên các anh một câu, tốt nhất nên ẩn nhẫn một chút.
Trâu Thành hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bước đi. Chuyện nơi này hắn cũng đã từng được nghe kể qua, nhưng hắn bình thường cũng không quan tâm đến chuyện chỗ này, bây giờ cũng phải áp tải Đằng Cường về cục công an, không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Nhưng đến khi hắn có rãnh, hắn nhất định sẽ cử người đến giải quyết đám người làm loạn này.
Đợi sau khi Trâu Thành rời khỏi nơi đây, mọi người nhanh chóng tản đi, trong lòng thầm nói, mỹ nữ kia có bối cảnh quá mạnh.
Lúc này thật sự không có ai nhận ra ma nữ Mộng Mộng nổi danh đỉnh đỉnh.
...
Hạ Thiên và Liễu Mộng rời khỏi nhà ga Tinh Thành, sau đó cả hai bắt taxi, mười phút sau đã đến khu dân cư Tinh Hải.
Lần này ngồi xe rất thuận lợi, tất nhiên Hạ Thiên không biết những chiếc taxi này thường làm thịt khách hàng, dưới tình huống bình thường đều gian lận đồng hồ. Nhưng tên tài xế taxi lần này vừa lúc nhìn thấy tình huống khủng bố của Liễu Mộng, vì vậy là kết quả không dám thu thêm một đồng. Xem ra câu nói người thiện dễ bị ức hiếp là cực kỳ đúng đắn, nếu biến thành ác nhân thì sẽ không ai dám ức hiếp.
Khu dân cư Tinh Hải là một nơi hoa cỏ tươi đẹp, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nơi đây sẽ là chỗ ở trong thời gian tới của Hạ Thiên, vì nơi này có nhà thuộc về sở hữu của Diệp Mộng Oánh.
Trước khi tiếp nhận tập đoàn Thiên Nam thì Diệp Mộng Oánh vì không muốn tranh đoạt tài sản của ông nội với những người khác nên rời khỏi thành phố Giang Hải, nàng đi đến thành phố Tinh Thành cách Giang Hải không xa để ở lại, sau đó nàng mở một công ty. Khi nàng mở một công ty ở thành phố Tinh Thành thì cũng mua một gian nhà nhỏ, căn nhà này ở trong khu dân cư Tinh Hải.
Sau khi Diệp Mộng Oánh quay về Giang Hải thì cơ bản không thể quay về chỗ này, nhưng công ty trước kia của nàng vẫn còn, nhà vẫn còn. Công ty bây giờ do người khác quản lý, nhà của nàng cũng còn được giữ lại, ngày hôm qua sau khi nhận được tin Hạ Thiên sắp đến ở tạm trong thành phố Tinh Thành, nàng lập tức muốn cho Hạ Thiên đến ở nhà mình. Dù sao thì hắn cũng không biết ở lại Tinh Thành bao lâu, nếu ở khách sạn cũng không quá tốt.
Khu dân cư Tinh Hải tổng cộng có hơn vài chục tòa nhà hai mươi tầng, căn nhà của Diệp Mộng Oánh ở tầng mười tám của tòa nhà khu D. Khi Hạ Thiên và Liễu Mộng đi đến bên ngoài thì nhấn chuông cửa.
Có tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa phòng được mở ra, có một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành xuất hiện trước mặt hai người Hạ Thiên và Liễu Mộng:
- Hạ tiên sinh và Liễu tiểu thư phải không? Mời vào.
Người phụ nữ này hơn ba mươi tuổi, dáng điệu không tệ, mặc trang phục công sở, khí chất không tầm thường. Chỉ là Hạ Thiên đã gặp qua quá nhiều mỹ nữ, vì vậy mà người phụ nữ này chỉ là bình thường mà thôi, hắn cũng không có hứng thú.
- Chị là Đường Huệ Quân phải không?
Hạ Thiên kéo Liễu Mộng vào cửa, sau đó mở miệng hỏi.
Đường Huệ Quân chính là phó tổng giám đốc của công ty trước kia Diệp Mộng Oánh lập ra ở thành phố Tinh Thành, bây giờ Diệp Mộng Oánh đã chuyển giao cho Đường Huệ Quân quản lý, mà nhà của Diệp Mộng Oánh ở thành phố Tinh Thành cũng do Đường Huệ Quân giữ chìa khóa. Tất nhiên Đường Huệ Quân cũng không ở nơi này, chẳng qua Đường Huệ Quân tìm người giúp dọn dẹp gian phòng, dù sao thì đã quá lâu mà chưa có người ở, bên trong bụi bặm rất nhiều.
- Chào anh, Hạ tiên sinh, tôi là Đường Huệ Quân, giám đốc Diệp hôm qua đã điện thoại cho tôi, nói là ngày hôm nay anh sẽ đến, vì vậy tôi mới đến quét dọn. Dựa theo phân phó của Diệp tiểu thư, tất cả chăn ga mền và đồ dùng hằng ngày đều được thay mới, trong phòng làm việc có một chiếc máy tính, bất cứ lúc nào cũng có mạng, trong tủ lạnh có vài món ăn, bên trong có vằn thắn, có sữa và bánh mì...
Đường Huệ Quân khách khí giới thiệu tình huống trong phòng với Hạ Thiên.
Đây là một gian phòng một gian hai phòng, nói chung là một trăm mét vuông, không lớn nhưng vào thời điểm giá cả nhà đất lên cao như lúc này thì cũng không phải là nhỏ. Một gian làm phòng ngủ chính, một gian khác được Diệp Mộng Oánh coi là phòng làm việc, mà cũng thật sự như lời nói của Đường Huệ Quân, tất cả mọi thứ trong nhà đều được thay mới, bên trong cũng được quét dọn sạch sẽ, những đồ dùng hằng ngày trong nhà vệ sinh cũng là mới, trong bếp có đầy đủ.
- Hạ tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có thứ gì cần, bất cứ lúc nào cũng có thể điện thoại cho tôi. Tôi định chuẩn bị sắp xếp cho anh một người giúp việc, nhưng Diệp tiểu thư nói anh sẽ không muốn cuộc sống bị người ta quấy rầy, vì vậy nên tạm thời không sắp xếp.
Cuối cùng Đường Huệ Quân lại đưa cho Hạ Thiên một tấm danh thiếp.
- Đúng vậy, tôi không thích bị người ta quấy rầy.
Hạ Thiên tiếp nhận danh thiếp:
- Được rồi, cô có thể đi.
- Vâng, Hạ tiên sinh, đây là chìa khóa phòng, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy.
Đường Huệ Quân sau khi giao chìa khóa cho Hạ Thiên thì cũng nhanh chóng bỏ đi.
Liễu Mộng đi ra đóng cửa phòng, sau đó kéo Hạ Thiên vào phòng ngủ:
- Tiểu bại hoại, trước tiên cho cậu no bụng.
...
Mười giờ sáng, Trâu Thành một mình đến tỉnh thành, hắn cần gặp một người, đó không phải là ai khác, chính là phó cục trưởng cục công an tỉnh Hào Hồng Quang.
- Chào cục trưởng Hào.
Trâu Thành nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Hào Hồng Quang, đến cấp bậc của Hào Hồng Quang tất nhiên sẽ điện thoại cho Trâu Thành đến.
- Ngồi đi.
Vẻ mặt Hào Hồng Quang có hơi tiều tụy, nhưng lão vẫn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Trâu Thành.
- Cục trưởng Hào, anh tìm tôi có việc gì?
Trâu Thành ngồi xuống dùng giọng khách khí hỏi.
Đối với Hào Hồng Quang thì Trâu Thành thật sự có sự cảm kích và tôn kính từ tận đáy lòng, vì Hào Hồng Quang rất quan tâm đến hắn, mà hắn tôn kính cũng vì biết rõ vị cục trưởng Hào này thật sự làm việc hiện thực và có năng lực.
Trong Tinh Thành có rất nhiều người biết Trâu Thành không dễ trêu vào, nhưng nhiều người rất kỳ quái, vì bọn họ thấy Trâu Thành không có hậu trường gì nhưng thường xuyên đắc tội với người, khốn nổi hắn vẫn tiếp tục phát triển trong cục công an, điều này thật sự là kỳ tích. Nhưng bọn họ thật sự không biết hắn tuy không có bối cảnh gia đình, cũng không có quan hệ gì khác nhưng cũng coi như có hậu trường, mà hậu trường lớn nhất của hắn chính là vị phó cục trưởng cục công an tỉnh Hào Hồng Quang.
Nếu nói không khoa trương, nếu không có sự hỗ trợ của Hào Hồng Quang, Trâu Thành đã sớm không thể nào tiếp tục lăn lộn trong hệ thống công an.
Tất nhiên bây giờ Trâu Thành cũng phát triển khá tốt, hắn đã từng lên đến vị trí tổ trưởng tổ trọng án cục công an thành phố Tinh Thành, nhưng hắn tra án quá cơ bắp, dù là vụ gì cũng muốn tra đến cùng. Hắn thật sự dù là nên hay không cũng kiểm tra cho đến cùng, vì vậy mà đắc tội không ít người, cuối cùng dù có được sự hỗ trợ của Hào Hồng Quang thì cũng không thể nào làm tổ trưởng tổ trọng án, sau này bị điều khỏi tổ trọng án. Bây giờ hắn chỉ là một cảnh sát bình thường, nhưng một cảnh sát bình thường như hắn cũng có đặc biệt, vì hắn căn bản không tham gia điều tra án, chỉ tiến hành đuổi bắt những tên tội phạm đang lẩn trốn, ví dụ như Đằng Cường sau hơn mười vụ án mạng vẫn nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật.
- Trâu Thành, trước kia tôi đã nói với cậu rồi, tôi sẽ tìm cơ hội đưa cậu lên vị trí tổ trưởng tổ trọng án, nhưng vài năm qua cậu cũng không có thành tích rõ ràng, tôi cũng không dễ lên tiếng. Nhưng bây giờ thì không giống, cậu đã bắt được Đằng Cường, đây là công lao rất lớn, tôi muốn đề xuất điều động cậu lên tổ trọng án, tôi tin sẽ không ai dám phản đối.
Hào Hồng Quang đi thẳng vào vấn đề:
- Nhưng tôi nghe nói cậu nhìn như không muốn quay về tổ trọng án, có chuyện này sao?
- Cục trưởng Hào, tôi thật sự không muốn quay lại tổ trọng án, nhưng tôi vẫn muốn thành lập một tổ chuyên môn đuổi bắt tội phạm. Cho đến nay có nhiều vụ án được phá nhưng tội phạm còn chưa bắt được, vì vậy tôi nghĩ nên thành lập một tổ chuyên truy bắt tội phạm. Những năm nay tôi luôn truy tìm Đằng Cường, có thể nói tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm, tôi cảm thấy nếu thành lập một đội ngũ như vậy, tôi muối đuổi bắt tội phạm cũng không quá lâu.
Trâu Thành cũng không muốn che giấu ý đồ chân thật của mình.
Trâu Thành dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Trước kia trong cục công an thành phố cũng có một tổ truy đuổi tội phạm, nhưng đó chỉ là một tổ chức có tính chất tạm thời, tôi nghĩ nên có một tổ chức riêng biệt, toàn tâm toàn ý theo đuổi những tên tội phạm đang lẩn trốn.
- Đề nghị của cậu là rất tốt, nhưng nhân thủ của cục công an luôn thiếu thốn, phương diện này cũng có ít nhân tài, tính hiệu quả khá kém, chỉ sợ sẽ có người không đồng ý.
Hào Hồng Quang trầm ngâm nói.
Trâu Thành có chút chần chừ, sau đó tiếp tục nói:
- Cục trưởng Hào, nếu không thành lập tổ truy bắt tội phạm thì cũng nên có một cái hợp tác, trước kia tôi cảm thấy truy đuổi tội phạm là không có vấn đề, nhưng bây giờ tôi chợt phát hiện một mình đuổi bắt là có chuyện, lần này thiếu chút nữa cháu đã thất bại trong gang tấc, nếu không phải có người hỗ trợ thì đã chết trên xe lửa rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Sao?
Hào Hồng Quang có chút kinh ngạc:
- Chuyện gì xảy ra?
- Tôi bị Đằng Cường tập kích, may mà được Hạ Thiên cứu...
Trâu Thành cũng không giấu diếm.
- Hạ Thiên sao?
Hào Hồng Quang cắt đứt lời Trâu Thành:
- Cậu nói gặp Hạ Thiên trên xe lửa sao?