Đệ nhất bệnh viện của Y Nhân Các ở thủ đô.
Bệnh viện này trước kia có tên là Nhân Tâm, ngày xưa cũng là sản nghiệp của Dịch Tri Ngôn, sau đó rơi vào trong tay Hạ Thiên, được Hạ Thiên chuyển sang cho Y Tiểu Âm, sau đó thành một phân viện của Y Nhân Các.
Lúc này trong phòng giám đốc bệnh viện, một nữ sĩ xinh đẹp mặc tây trang đang ngồi bên cạnh bình luận viên, nàng khẽ cau mày, có chút phiền muộn, mà bên cạnh còn có một thiếu nữ rất xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp là Y Tiểu Âm, là giám đốc của tất cả bệnh viện trực thuộc Y Nhân Các, tất nhiên dưới tình huống bình thường thì nàng cũng không phải ở phân viện này, mà nàng thiết lập ở mỗi phân viện một vị phó giám đốc thường vụ, có nhiệm vụ quản lý tất cả sự vụ lớn nhỏ của bệnh viện.
Thiếu nữ bên cạnh Y Tiểu Âm chính là A Cửu, khi thấy tiểu thư không vui thì A Cửu cũng không vui, thậm chí còn có chút tức giận.
- Giang Đại Lực kia sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy? Chị thu tiền đã giúp hắn trị tốt bệnh não, nhưng bây giờ hắn tốt thì lại trả đũa, yêu cầu chúng ta bồi thường tiền, có người không biết xấu hổ vậy sao?
A Cửu tức giận nói:
- Tôi thật sự muốn cho hắn một đạp, biến hắn thành kẻ không thể nào tự gánh vác được cuộc sống.
A Cửu tức giận cũng có nguyên nhân, sau khi chuỗi bệnh viện Y Nhân Các được thành lập đến nay thì Y Tiểu Âm quyết tâm cải cách, nàng sa thải nhiều bác sĩ không phù hợp, cũng tuyển vào không ít bác sĩ. Chuyện đầu tiên sau đó chính là tăng lương bác sĩ và y tá, nàng cho bọn họ tiền lương để không ai có thể bỏ đi, đồng thời cũng nói rõ, nếu làm trái với quy định bệnh viện thì sẽ không bao giờ có vấn đề.
Mục tiêu ban đầu của Y Tiểu Âm không phải là lợi nhuận mà muốn tạo ra danh tiếng tốt, nàng muốn làm ra một thương hiệu, làm cho người trong cả nước biết rõ, bệnh viện của Y Nhân Các là tốt nhất. Dù thời gian đầu sẽ có lỗ nhưng cũng không quan tâm, vì bây giờ nàng thật sự có tiền, trước đó trong tài khoản của Dịch Tri Ngôn vẫn còn vài tỷ, nàng cũng có vài tỷ, có thể chèo chống được vài tháng. Chỉ cần qua vài tháng ban đầu, bệnh viện của nàng sẽ chính thức thu được lợi nhuận.
Y Tiểu Âm đưa ra quy định yêu cầu phải dùng phương án trị liệu tốt nhất, không được dùng thuốc trái quy định, phải sử dụng những gì thích hợp nhất với bệnh nhân.
Dưới sự nổ lực của Y Tiểu Âm thì bệnh viện của Y Nhân Các đã có thanh danh khá tốt, những bệnh viện khác trị cảm sốt thông thường cũng mất vài trăm đồng, dù là bệnh nặng hay bệnh nhẹ cũng kê đơn thuốc kháng sinh giá cao. Nhưng bệnh viện của Y Nhân Các thì không làm như vậy, ngược lại có đôi khi người bệnh cảm vặt không phải muốn truyền dịch mà bác sĩ không chịu, vì thế mà có chút không thoải mái.
Còn về phương diện khác, thần y Hạ Thiên cũng làm cho Y Nhân Các có được khá nhiều thanh danh, dưới sự tuyên truyền của Y Nhân Các, bây giờ người nào cũng biết muốn được thần y Hạ Thiên chữa bệnh thì phải thông qua bệnh viện Y Nhân Các, điều này làm cho bệnh viện có thêm danh tiếng. Đến lúc này dù là thời điểm các bệnh viện của Y Nhân Các cần danh tiếng hơn lợi nhuận, nhưng trên thực tế thì các bệnh viện phân viện đều đã có lợi nhuận hoặc ít nhất có thể cân đối thu chi, không lỗ lã.
Đường đến với thần y thật sự có rất nhiều người đăng ký, nhưng bây giờ còn chưa có ai chính thức được chữa bệnh, vì muốn có danh tiếng tốt mà Y Tiểu Âm ngẫu nhiên tự mình ra tay chữa bệnh, thậm chí còn có không ít lần xem bệnh miễn phí.
Giang Đại Lực chính là một người được Y Tiểu Âm tự mình chữa bệnh não, hắn là một người làm công từ bên ngoài đến thủ đô, vài tháng trước vì bệnh mà thất nghiệp.
Sau khi hắn đến kiểm tra ở bệnh viện Y Nhân Các và biết mình bị bệnh khối u não thì chuẩn bị về nhà chờ chết, buông tha trị liệu, mà Y Tiểu Âm biết được chuyện này thì đề xuất giúp hắn chữa bệnh miễn phí.
Tất cả đều được tiến hành cực kỳ thuận lợi, phải nói rõ là Giang Đại Lực có một bàn chân chỉ có sáu ngón, vì vậy mà Y Tiểu Âm dùng châm pháp Âm Môn kỳ diệu của mình để chuyển dời khối u đến ngón chân cuối cùng, sau đó cắt bỏ di, mà Giang Đại Lực thì như vậy mà khôi phục lại.
Nhưng Giang Đại Lực vừa mới hồi phục xuất viện thì sự việc chợt biến hóa, trước đó một ngày có luật sư tìm đến nói mình là người đại diện cho Giang Đại Lực, yêu cầu Y Nhân Các phụ trách quá trình chuẩn đoán lầm với Giang Đại Lực.
Giang Đại Lực nói mình không bị bệnh khối u não, cái gọi là khối u não chính là Y Tiểu Âm chuẩn đoán lầm, vì sau đó hắn đến bệnh viện khác kiểm tra và thấy mình không có vấn đề gì, ít nhất là bảy tám bệnh viện khác đều có một kết quả như vậy, hắn tuyệt đối không phải là người có thể mắc bệnh khối u não. Vì vậy mà hắn nhận định Y Tiểu Âm chuẩn đoán lầm với mình, còn cắt đứt một ngón chân của hắn, vì vậy hắn yêu cầu Y Tiểu Âm phải bồi thường mười triệu đồng.
Thật ra đối với Y Tiểu Âm thì chuyện bồi thường không phải là vấn đề, nhưng vấn đề là nếu nàng bồi thường thì sẽ chấp nhận là mình lầm lẫn, sẽ đánh mất danh hiệu nữ thần y đệ nhất thủ đô của chính mình, như vậy danh tiếng mà bệnh viện Y Nhân Các vất vả lắm mới có được cũng sẽ tan biến.
Chuyện bây giờ còn chưa đến mức kia, nhưng Giang Đại Lực bên kia đưa ra tối hậu thư, nếu trong vòng ba ngày mà bệnh viện Y Nhân Các không cho ra mười triệu tiền bồi thường, như vậy bọn họ sẽ đưa nó ra cho truyền thông. Đến lúc đó mới thật sự là phiền toái, bây giờ xã hội này hễ là tranh cãi về y tế thì mọi người sẽ không quan tâm xem có vấn đề gì phát sinh, mọi người trực tiếp quy tội cho bệnh viện. Có thể thấy nếu chọc lớn ra, danh tiếng mà bệnh viện Y Nhân Các vất vả lắm mới tạo dựng lên được sẽ tiêu tán theo gió.
A Cửu cảm thấy tiểu thư rõ ràng là làm tốt mọi chuyện nhưng lại bị người ta hãm hại, đúng là quá tức tối, càng thêm hận thấu xương với Giang Đại Lực, nếu để cho nàng nhìn thấy Giang Đại Lực, nàng tuyệt đối sẽ ra tay đánh người.
- A Cửu, không cần phải tức giận với loại người này.
Y Tiểu Âm thì tương đối bình tĩnh, nàng lắc đầu:
- Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương bị người ta lợi dụng mà thôi, tức giận với hắn thật sự là không đáng.
- Bị người ta lợi dụng sao?
A Cửu chợt giật mình:
- Tiểu thư, có phải có người lợi dụng Giang Đại Lực để đối phó với chúng ta?
- Tất nhiên, chị tin Giang Đại Lực cũng không phải là người tốt, chị cũng tin hắn vong ân bội nghĩa cắn chúng ta, nhưng với chỉ số thông minh của hắn thì sẽ không thể nghĩ ra được trò này.
Y Tiểu Âm chậm rãi nói.
- Tiểu thư, vậy là ai đối phó với chúng ta?
A Cửu khẽ hỏi, tất nhiên nàng cũng không phải là một người giỏi suy xét vấn đề.
- Chị đã đoán được kẻ đó là ai, chỉ cần xác nhận cuối cùng là được.
Y Tiểu Âm suy nghĩ rồi nói.
- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải bồi thường mười triệu cho Giang Đại Lực kia?
A Cửu có chút lo lắng.
Y Tiểu Âm lắc đầu nói:
- Tất nhiên không thể bồi thường, nếu chúng ta bồi thường tiền, như vậy sẽ rơi vào cái bẫy của bọn họ, mà bọn họ sẽ càng thêm coi đây là bằng chứng để trắng trợn tuyên truyền.
- Nhưng, tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy mà không làm gì à?
A Cửu có chút lo lắng.
- A Cửu, nếu chị đoán không lầm thì có người có ý với bệnh viện của chúng ta, vì vậy chỉ cần chúng ta tiếp tục chờ, sẽ có người chủ động đến đàm phán.
Y Tiểu Âm dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Chị chỉ nghĩ mãi mà không rõ, bọn họ bây giờ dựa vào thứ gì?
A Cửu cũng không rõ, tuy nàng rất hận tên cầm thú Hạ Thiên làm hại tiểu thư, nhưng nàng biết bây giờ ở thủ đô ai cũng cho rằng Y Tiểu Âm là nữ nhân của Hạ Thiên, kẻ gây phiền toái cho tiểu thư của nàng không khác gì dây vào Hạ Thiên, mà ở thủ đô này có ai dám làm phiền đến Hạ Thiên? Chẳng lẽ thật sự có người chán sống muốn tìm chết sao?
...
Tổ trọng án phân cục công an quận Đông thuộc cục công an thủ đô.
Tổ trưởng tổ trọng án Tống Vệ Dân lúc này đang ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn nhìn một tấm hình trên máy vi tính, là một người thanh niên có gương mặt anh tuấn.
Một nữ cảnh sát xinh đẹp đi đến, chính là bộ hạ của Tống Vệ Dân trong tổ trọng án, Vưu Tư. Nguồn truyện:
- Tổ trưởng, sao anh cứ mãi xem hình của Phó Bình Quang như vậy? Anh quen biết với hắn sao?
Vưu Tư không nhịn được phải hỏi.
Tống Vệ Dân lắc đầu nói:
- Không biết, tôi chỉ nghĩ mãi mà không rõ, vì sao một người lại có biến hóa lớn như thế? Một tháng trước đó Phó Bình Quang này rất bình thường, thậm chí trong mắt bạn học và giảng viên thì hắn là người dễ thân cận, nhưng vì sao lại có thể giết chết cả nhà người ta?
- Tổ trưởng, tôi thấy đây có lẽ là phạm tội trong tình cảnh tình cảm mãnh liệt, tôi cảm thấy khá phù hợp là như vậy, khi hắn thấy bạn gái và người đàn ông khác ở cùng nhau, vì vậy mà nổi điên muốn giết tất cả mọi người. Tuy là kẻ cùng hung cực ác nhưng cũng không phải không hoàn toàn có nguyên nhân.
Vưu Tư lại thật sự có thể hiểu ra động cơ phạm tội của Phó Bình Quang.
- Không, tôi cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Tống Vệ Dân lắc đầu:
- Căn cứ vào điều tra của chúng ta, một tháng trước bạn gái đã phản bội hắn, đã cùng ở bên cạnh người đàn ông khác. Lúc đó hắn bị kích thích rất lớn, sau đó hắn cùng vài người bạn đi lên núi Tuyết Sơn, chỉ là không may gặp phải lỡ tuyết, vì vậy mà mọi người cùng đi đã chết hết, chỉ còn mình hắn quay về. Theo lý mà nói thì một người sau khi trải qua tình huống sinh tử thì sẽ xem nhẹ chuyện thất tình, nhưng người này thì hoàn toàn khác, sau khi trở về hắn đi đến nhà bạn gái, giết sạch mọi người trong phòng, sau đó biến mất không tăm tích. Tôi chợt có một dự cảm, trong việc này nhất định có chuyện gì đó đặc biệt xảy ra, chỉ có thể tìm được nguyên nhân thì chúng ta mới biết bây giờ hắn đang đi đến nơi nào mà thôi.
- Mà người này cũng thật lợi hại, vài ngày qua đã không phát hiện ra tung tích của hắn, không biế hắn chạy đi đâu?
Vưu Tư nhíu mày nói.
Tống Vệ Dân suy tư một lúc, sau đó hắn ngẩng đầu và phát hiện Vưu Tư vẫn còn ở lại, vì vậy mà mở miệng hỏi:
- Cô còn việc gì sao?
- À, đúng rồi, tổ trưởng, có người báo án, muốn tìm anh, hình như có thân thích gì của anh bị liên quan.
Vưu Tư cuối cùng cũng nhớ đến chuyện chính sự.