Ông lão kia rất cao lớn, râu tóc bạc trắng nhưng kỳ quái là trên người cũng không có cảm giác già lão, ngược lại còn cảm thấy trên người bùng ra sức sống thanh xuân.
Khi thấy Lục Tiểu Oánh thì trong mắt ông lão kia bùng ra cái nhìn từ ái, nhưng nếu nhìn kỹ thì không chỉ là từ ái, còn có một tình cảm đặc biệt.
- Ông nội.
Lục Tiểu Oánh cũng bắt chuyện với ông lão, ánh mắt nàng nhìn lão cũng có chút kỳ quái.
- Tiểu Oánh, cô đã gặp qua Y Tiểu Âm rồi chứ?
Ông lão mở miệng hỏi.
- Vâng.
Lục Tiểu Oánh khẽ gật đầu:
- Nhưng bây giờ còn chưa có ý thỏa hiệp, hơn nữa lúc cháu rời đi thì thấy Hạ Thiên.
- Hạ Thiên sao?
Ông lão hừ một tiếng:
- Rất tốt, ta cũng không ngờ hắn lại đến thủ đô nhanh như vậy.
- Ông nội, có lẽ là Y Tiểu Âm xin sự trợ giúp của hắn, với tính cách của Hạ Thiên, chỉ sợ sẽ nhanh chóng đến gây phiền cho chúng ta.
Lục Tiểu Oánh khẽ nói.
- Nếu hắn dám đến, ta sẽ cho hắn có đi mà không về.
Ông lão trầm giọng nói.
- Lão già chết tiệt, khẩu khí rất lớn.
Một âm thanh lười biếng vang lên, trong sân nhà chợt có hai người, chính là Hạ Thiên và Mị Nhi.
Khi thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt Lục Tiểu Oánh chợt biến đổi, dù nàng nghi ngờ Hạ Thiên sẽ đến tìm mình, nhưng cũng không ngờ hắn đến nhanh như vậy.
- Ngươi chính là Hạ Thiên?
Ông lão nhìn Hạ Thiên, ánh mắt chợt trở nên cực kỳ lợi hại, giống như muốn nhìn xuyên qua đối phương.
- Nói nhảm, anh tất nhiên là Hạ Thiên, lão già chết tiệt, lão là ai?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Vợ Mị Nhi, chị biết lão già chết tiệt này chứ?
Hạ Thiên hỏi.
- Ông ta, ông ta chính là ông cụ của Nhạc gia, chính là ông nội của Nhạc Chi Phong.
Mị Nhi khẽ hạ thấp âm thanh, nàng khẽ nói bên tai Hạ Thiên:
- Nhưng cũng kỳ quái, lúc này lão gia Nhạc gia này giống như trẻ đi ba mươi tuổi, cậu phải biết rằng ông ta đã hơn chín mươi rồi.
Ông nội của Nhạc Chi Phong?
Hạ Thiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Nhạc lão gia tử, sau đó hắn chợt ồ lên một tiếng, vẻ mặt có chút biểu hiện kỳ quái. Vài giây sau hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lên ha hả:
- Ha ha ha, chết cười mất, thật sự là chết cười, Nhạc Chi Phong ngu ngốc thật đáng thương, hắn tuyệt đối là người đàn ông đáng thương nhất trên đời... Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Này, cậu cười gì vậy?
Mị Nhi có chút mất hứng, người này cười như một đứa điên vậy, đây không phải là dọa người sao? Người khác sẽ cho rằng Mị Nhi nàng lấy một kẻ điên làm chồng.
- Vợ Mị Nhi, thật sự là quá buồn cườ, tên ngốc Nhạc Chi Phong kia không ngờ lại bị ông nội cắm sừng, ha ha ha ha...
Hạ Thiên cảm thấy rất buồn cười, hắn chỉ vào lão gia tử Nhạc gia:
- Ông kia, ông thật sự rất tốt với cháu mình, ngay cả vợ của cháu cũng được quan tâm tốt như vậy, ha ha...
Hạ Thiên quay đầu nhìn Lục Tiểu Oánh rồi cảm thấy rất vui vẻ:
- Ôi, bây giờ cô thật sự là xứng danh Nhạc phu nhân, thật ra cô cũng không tệ, tôi cảm thấy ông lão này nhìn còn khá hơn thằng ngu Nhạc Chi Phong kia, ha ha ha...
- Này, đừng nói lung tung.
Mị Nhi kéo tay Hạ Thiên, vị Nhạc lão gia này cũng không phải là nhân vật bình thường, nếu lời này truyền ra ngoài thì cũng không tốt lắm.
- Vợ Mị Nhi, tôi cũng không nói lung tung, không tin thì chị cứ hỏi bọn họ xem.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Tôi đến bây giờ cũng chưa từng nhìn lầm.
Mị Nhi không khỏi đưa mắt nhìn Lục Tiểu Oánh và Nhạc lão gia tử, nàng phát hiện vẻ mặt Lục Tiểu Oánh có hơi tái, mà ánh mắt Nhạc lão gia thì rất trấn tĩnh nhưng cũng không thể che giấu chút bối rối. Vì vậy mà nàng chợt ngây người, sắc lang này nói đúng sao? Nhưng hình như cũng quá hoang đường rồi.
- Hạ Thiên, ta biết rõ Chi Phong là do ngươi hại chết.
Nhạc lão gia lúc này lại lên tiếng:
- Ta không cần biết ngươi có địa vị gì, giết cháu ta phải trả giá thật nhiều.
- Này ông lão kia, ông cướp cả vợ của cháu trai, còn không biết xấu hổ để nói lời báo thù sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Nhạc lão gia:
- Ông chẳng lẽ cảm thấy có lỗi vì cướp vợ của cháu trai nên mới ra tay báo thù? Ôi, tôi thấy đầu óc của ông có vấn đề rồi, vì vậy mà Nhạc Chi Phong chết đi ông nên cảm tạ tôi mới đúng, nếu hắn không chết thì sao ông có thể cướp được vợ hắn?
- Hạ Thiên, ngươi không được nói hươu nói vượn, ta đến bây giờ cũng không phải là vợ của Nhạc Chi Phong, ta chỉ là được Nhạc lão gia cho phép, lấy danh nghĩa vợ của hắn để làm việc mà thôi.
Lục Tiểu Oánh mở miệng nói.
- Được rồi, tôi không quan tâm đến những chuyện rối loạn của các người, tôi còn phải làm chuyện chính sự. Cô dám chạy đến gây phiền toái cho vợ Y Y, này, nghe nói cô muốn cướp bệnh viện của vợ tôi, mà bệnh viện đó là của tôi cho vợ mình, cô dám muốn cướp, như vậy nếu tôi không xử lý cô, người khác sẽ cho rằng tôi dễ ức hiếp, vì vậy bây giờ tôi đến để xử lý cô.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, cuối cùng hắn nhìn Lục Tiểu Oánh:
- Nói đi, cô muốn chết thế nào? Muốn được yên vui hay đau đớn? Bây giờ tôi đang nhàm chán, sẽ thỏa mãn tất cả những yêu cầu của cô.
- Hạ Thiên, muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Lục Tiểu Oánh cũng rất trấn định:
- Ta đã dám chọc vào Y Tiểu Âm, tất nhiên sẽ dự đoán được ngươi sẽ đến tận cửa.
- À, xem ra vợ Y Y nói không sai, cô chắc hẳn có chỗ dựa. À, nếu đã như vậy thì cô nên cho chỗ dựa của mình xuất hiện.
Hạ Thiên nói đến đây thì quay đầu nhìn về phía một gian phòng, sau đó lên tiếng:
- Này, người trốn bên trong nên đi ra, anh rất bận rộn, đừng làm mất thời gian của anh.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này nói đang rất nhàm chán, bây giờ bận rộn nhiều việc, có kẻ bừa bãi vậy sao.
Nhưng một giây sau Mị Nhi chợt căng thẳng, vì nàng ý thức được có một luồng khí thế cực mạnh ép đến.
Một luồng hào quang hồng sắc bùng lên, trong mắt Mị Nhi chợt có một cô gái mặc váy dài màu đỏ, cô gái này có vẻ hơn hai mươi, dung mạo không tầm thường, dáng người không tồi, nhưng dù là váy dài hay ngọc trâm trên đầu nàng đều có thể dễ dàng phân chia với người khác.
Nếu nói về dung mạo thì người phụ nữ này so ra kém Mị Nhi, nhưng Mị Nhi vẫn cảm thấy áp lực, vì khí thế khủng bố trên người nàng làm cho người ta nhạy cảm phát hiện được thực lực mạnh hơn hẳn Mị Nhi.
- Tiểu Oánh muội muội, hắn chính là người ngươi muốn giết sao?
Người phụ nữ váy đỏ nhìn Hạ Thiên, sau đó hỏi thăm Lục Tiểu Oánh.
- Đúng vậy, chị Hoa, hắn chính là Hạ Thiên, là kẻ dựa vào chút vũ lực để làm bậy.
Lục Tiểu Oánh trả lời.
- Được, vậy ta giúp ngươi xử lý hắn.
Người phụ nữ váy đỏ trả lời, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?
- Đừng giả vờ mình lợi hại, tôi biết rõ cô là người của Phiêu Miểu tiên môn, vài người khác cùng đi với cô đâu?
Hạ Thiên lười biếng hỏi.
Vẻ mặt người phụ nữ mặc váy đỏ chợt biến đổi:
- Sao ngươi biết Phiêu Miểu tiên môn? Ngươi rốt cuộc là ai?
- Nói đơn giản thì bây giờ tôi muốn xử lý cô.
Hạ Thiên cũng không ra tay ngay, khi thấy người phụ nữ váy đỏ này thì hắn biết Dạ Ngọc Mị phán đoán không sai, Phiêu Miểu tiên môn thật sự có một nhóm ở thủ đô, hắn cần từ trong miệng người phụ nữ váy đỏ này mà tìm ra những người khác.
- Chỉ bằng vào ngươi sao?
Người phụ nữ mặc váy đỏ hừ lạnh một tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Mị Nhi:
- Ta cũng không ngờ bên cạnh ngươi có một người tu tiên Kim Đan Kỳ, nhưng một kẻ mới Kim Đan sơ kỳ mà muốn giết ta sao? Đúng là đáng cười.
- Đúng vậy, chỉ là một Kim Đan hậu kỳ mà muốn giết ta, đúng là đáng cười.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Phiêu Miểu tiên môn muốn giết ta cũng rất nhiều, nhưng bây giờ bọn họ phần lớn đã bị xử lý, trong đó có Hoàng Tĩnh Di Kim Đan Kỳ, Bạch Vân Sơn Kim Đan hậu kỳ, à, còn có Hàn Minh Phi Nguyên Anh sơ kỳ, bây giờ bọn họ đã không còn nữa rồi...
Vẻ mặt Người phụ nữ mặc váy đỏ chợt biến đổi, nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên mười giây, ánh mắt có chút hoang mang. Rõ ràng nàng không nhìn ra tu vi của Hạ Thiên, nàng thấy hắn căn bản còn chưa hẳn là người tu tiên.
- Đừng nhìn nữa, với tu vi của cô, bây giờ căn bản cũng không thấy được gì hơn.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Nói đi, những người đi cùng cô đâu? Phiêu Miểu tiên môn có mười hai người đến đây, cô là người thứ sáu mà tôi được gặp, nói chung là tôi đã gặp được một nửa, vì vậy nếu cô thức thời chịu hợp tác, ta sẽ để lại cho cô một mạng.
- Muốn ta hợp tác thì phải cho ra bản lĩnh.
Người phụ nữ váy đỏ chợt trầm mặc xuống:
- Ta là Hoa Hương Hương đến từ Phiêu Miểu tiên môn, bây giờ xin lãnh giáo ngươi.
Hoa Hương Hương vừa dứt lời thì đã đánh về phía Hạ Thiên, hai bàn tay trắng nõn đánh ra vài vạn bóng chưởng chỉ sau nháy mắt.
- Ủa, đây không phải là Thiên Huyễn Phiêu Miểu chưởng của chị Mộng sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, sau đó hắn tùy ý đánh ra một chưởng:
- Tên của cô đúng là hữu danh vô thực, còn là Hương Hương, thật sự không thơm chút nào.
Thiên Huyễn Phiêu Miễu chưởng nhìn như có ngàn vạn bóng chưởng nhưng thật ra chỉ có một là thật, Hạ Thiên chỉ hời hợt tung ra một chưởng đón đầu mà thôi.
- Á!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Hoa Hương Hương văng ra phía sau như diều đứt dây, sau đó ngã cắm xuống đất, còn Hạ Thiên thì không có vấn đề gì.
- Ngươi, ngươi đã là Nguyên Anh kỳ...
Hoa Hương Hương cố gắng chuyển động nửa thân dưới, khóe miệng đỏ máu, nàng nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt khiếp sợ và khó tin.
- Bây giờ đã tình nguyện hợp tác chưa?
Hạ Thiên lười biếng nhìn Hoa Hương Hương:
- Nói đi, trong thủ đô ngoài cô ra thì còn bao nhiêu người của Phiêu Miểu tiên môn?
- Ta không biết ba người bọn họ ở đâu.
Hoa Hương Hương cắn răng nói:
- Trước khi đến đây thì chúng ta đã tách ra.
- Ba người thôi sao?
Hạ Thiên lại ngây người:
- Cô nói tổ của các cô có bốn người?