- Tôi cũng rất buồn ngủ.
Hạ Thiên nói thầm một câu, hắn buồn ngủ cũng không phải là cơ thể muốn, đây chủ yếu là mỏi mệt về tinh thần, Cơ Thanh Ảnh lúc này thật sự mang đến cho hắn cảm giác tra tấn về tinh thần, nhưng cũng vì vậy mà hắn mong muốn Cơ Thanh Ảnh trước kia xuất hiện. Yêu nữ kia tối đa chỉ đánh hắn một trận mà thôi, hắn tình nguyện bị đánh cũng không thích bị như thế này.
- Chồng, trẫm buồn ngủ quá, mau đến thị tẩm với trẫm.
Cơ Thanh Ảnh lúc này lầm bầm một câu.
"Thị tẩm với trẫm?"
Hạ Thiên chợt ngây người, sau đó tất cả bức bối có chút tiêu tán.
"Thị tẩm sao?"
Đêm nay Hạ Thiên nhất định phải lấy lại mặt mũi mới được.
Hạ Thiên vô thức nhìn về phía Cơ Thanh Ảnh, trong đầu không tự chủ được phải nghĩ về những tình huống xảy ra trong rừng trước kia. Hắn đã sớm nhớ rõ những thứ trên người nàng, đáng tiếc là hắn không thể đi nghiệm chứng, mà bây giờ cơ hội cuối cùng cũng đã tới.
- Vợ yêu nữ, tôi cởi áo cho...
Hạ Thiên cuối cùng cũng không khách khí, hắn bế Cơ Thanh Ảnh lên, đặt lên giường.
- Ta không phải là yêu nữ, cũng không phải là vợ ngươi, trẫm là nữ hoàng, ngươi phải gọi ta là bệ hạ...Ư...
Cơ Thanh Ảnh kháng nghị nhưng lần này không hiệu quả, nàng không ngờ Hạ Thiên trực tiếp chặn miệng mình, đồng thời đưa tay cởi thắt lưng.
Dù Cơ Thanh Ảnh là nữ hoàng hay yêu nữ, tối nay Hạ Thiên sẽ phải tận tình hưởng thụ.
Vài phút sau:
- Ư...Trẫm muốn lên trên...Ư...
Nửa giờ sau:
- Trẫm mệt rồi, không cho ngươi thị tẩm nữa...Ư...
Hai giờ sau:
- Chồng, trẫm ra lệnh cho ngươi xuống ngay...Ư...
Sáng sớm hôm sau:
- Chồng, trẫm muốn tru di cửu tộc nhà ngươi...
Cơ Thanh Ảnh nói xong lời hung ác thì ngủ ngay lập tức.
- Cuối cùng cũng lấy lại được chút danh dự.
Hạ Thiên thì thào nói, hắn ôm cơ thể băng thanh ngọc khiết của Cơ Thanh Ảnh mà nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
...
Thành phố Giang Hải.
Trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, Kiều Đông Hải, Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi dều đang ở trong phòng khách.
- Đinh Hương dám uy hiếp chúng ta?
Kiều Tiểu Kiều có chút kinh ngạc.
- Anh cũng có chút bất ngờ, ông ta hình như đã điều tra rất rõ về Hạ Thiên, nhưng lại dám đến đây uy hiếp, hình như có gì đó để dựa dẫm. Ông ta còn nói Hạ Thiên thiếu nợ, anh cảm thấy đầu óc của ông lão này có vấn đề, sợ rằng sẽ làm ra những chuyện điên cuồng.
Kiều Đông Hải khẽ gật đầu:
- Ngày hôm qua anh đã cho người theo dõi lão ta, thuận tiện còn điều tra tin tức, thấy biểu hiện của ông ta là không bình thường. Ngày hôm qua sau khi rời khỏi đây thì ông ta trực tiếp bay sang Mỹ, dù là hộ chiếu hay vé máy bay đều chuẩn bị đầy đủ giống như có dự liệu từ trước, hơn nữa anh còn nghe nói tất cả tài sản cố định của lão ở Nhạc Nam đều đã được chuyển nhượng, đều biến thành tiền mặt. Anh cảm thấy lão già Đinh Hương này đang làm trò gì đó, vì đề phòng, anh cảm thấy nên cho em biết, như vậy mới chuẩn bị tốt.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu:
- Đại ca, em biết rồi, thế này đi, anh tiếp tục cho người theo dõi ông ta, nếu ông ta thật sự có động tĩnh gì thì cứ nói cho em biết. Bây giờ chồng em có nhiều chuyện quan trọng cầu xử lý, tạm thời cũng không có thời gian quan tâm đến vấn đề này, nếu Đinh Hương muốn làm gì đó thì chúng ta trực tiếp xử lý, không cần quấy rầy chồng em.
- Được, anh sẽ đi theo dõi ông ta.
Kiều Đông Hải khẽ gật đầu:
- Chỉ cần phát hiện ông ta có ý đồ bất lương, chúng ta sẽ ra tay trước.
- Được, cứ như vậy, nếu có tin tức gì anh cứ báo cho tôi biết.
Kiều Tiểu Kiều thật sự không quá quan tâm đến chuyện này, bây giờ dù là nàng hay Hạ Thiên thì người thường cũng khó tạo thành uy hiếp. Bây giờ nàng chỉ quan tâm đến vấn đề như Hạ Thiên, cũng chính là những kẻ địch đến từ Phiêu Miểu tiên môn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kiều Đông Hải nhanh chóng bỏ đi, Kiều Tiểu Kiều suy tư một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra bấm một số máy:
- Chị Vi Nhi sao? Tôi là Tiểu Kiều.
...
Giữa trưa, khách sạn Tây Đô.
Một tiếng rên rỉ vang lên làm cho Hạ Thiên bừng tỉnh, âm thanh đó không thuộc về nữ hoàng mất trí Cơ Thanh Ảnh, đó là của Mộc Hàm.
Đây là tiếng chuông điện thoại bằng âm thanh của Mộc Hàm, lúc này nàng điện thoại đến.
- Vợ, có tin tức gì sao?
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, tin tức theo lời hắn chính là về đám người Phiêu Miểu tiên môn.
Sau khi đến thành phố Tây Đô thì Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh ở cùng với nhau không đi ra ngoài tìm ai, dù có phần lớn nguyên nhân là do dự xuất hiện của Cơ Thanh Ảnh, nhưng quan trọng hơn là hắn đang chờ tin của Mộc Hàm.
Tuy bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, nhưng thật ra trước khi Hạ Thiên đến Tây Đô thì cục an ninh quốc gia, cục công an, nhân viên Ám tổ, thậm chí là cả lực lượng tình báo của quân đội đều được Mộc Hàm và Mị Nhi điều động bắt đầu tìm kiếm dấu vết của nhóm đệ tử Phiêu Miểu tiên môn. Lúc này ở phía thủ đô bên kia thì máy tính siêu tốc đang tính toán, cố gắng tìm ra vị trí của người đàn ông giết chết Nam Cung Yến.
- Chồng, tôi đã điều tra qua tất cả tư liệu, thành phố Tây Đô cũng không có tung tích của người tu tiên, nhưng tôi sẽ xem xét vài vùng xung quanh thành phố, nếu có tin tức thì sẽ nói cho cậu biết. Còn một chuyện nữa rất kỳ quái, đó là hình ảnh vệ tinh chỉ chụp lại hình ảnh của người đàn ông giết Nam Cung Yến một lần mà thôi, bây giờ đối phương giống như biến mất tích.
Mộc Hàm nhanh chóng tự thuật, giọng điệu có chút ngượng ngùng.
- Như vậy à?
Hạ Thiên thật sự có hơi thất vọng, nhưng hắn cũng không quan tâm:
- Vợ, nếu chị không điều tra được, như vậy thì đừng điều tra nữa, chính tôi có thể đi tìm người, Cơ Thanh Ảnh có thể giúp tôi tìm được những người khác.
- Cơ Thanh Ảnh sao?
Mộc Hàm chợt ngây người:
- Cậu tìm được cô ta sao?
- Đúng vậy, hoặc là nói cô ấy tìm được tôi.
Hạ Thiên nói đơn giản tình huống của Cơ Thanh Ảnh, ngay cả sự kiện bây giờ nàng không được bình thường cũng nói cho Mộc Hàm, sau đó hắn còn nhắc đến một sự kiện:
- Đúng rồi, vợ, chị thử dùng máy tinh siêu tốc để xem có thể xác định Cơ Thanh Ảnh xuất hiện ở Tây Đô vào thời điểm nào không? Nếu có thể thì chúng ta sẽ tìm ra kẻ nào làm cô ta mất đi công lực.
- Ừ, được, chồng, vậy cậu đưa hình cô ấy cho tôi.
Mộc Hàm đồng ý.
Hạ Thiên cũng không chậm trễ, hắn cúp điện thoại, sau đó mặc quần áo tử tế cho Cơ Thanh Ảnh còn đang ngủ, cuối cùng lấy điện thoại chụp một tấm hình và gửi cho Mộc Hàm.
- Ủa, cái gì vậy?
Nhưng Cơ Thanh Ảnh bị Hạ Thiên quấy rối thì tỉnh lại, nàng thấy điện thoại của Hạ Thiên, vì vậy mà tính tò mò lại bùng lên.
Hạ Thiên cảm thấy đau đầu, hắn chỉ có thể giải thích:
- Là điện thoại, cũng giống như điện thoại kia.
- Ủa, đây là tranh về ta sao?
Cơ Thanh Ảnh lúc này thấy hình của mình trong điện thoại.
- Không phải tranh mà là ảnh, à, là một tấm hình.
Hạ Thiên thật sự không biết nói gì hơn, hắn cũng coi là một con gà xài điện thoại, mà Cơ Thanh Ảnh thì thật sự là quá ngu ngốc.
Kết quả là nửa giờ sau Cơ Thanh Ảnh vẫn loay hoay với chiếc điện thoại của Hạ Thiên, nhưng như vậy thật sự là chuyện tốt với Hạ Thiên, vì nửa giờ đó Cơ Thanh Ảnh xem điện thoại là đồ chơi, mà hắn thì có thể làm việc mình cần.
Hạ Thiên cảm thấy có chút đói bụng, hắn gọi quầy phục vụ, gọi vài món. Nhưng khi thức ăn được đưa đến thì hắn thật sự có chút hối hận, vì nữ hoàng Cơ Thanh Ảnh này lại bắt đầu lên mặt, bắt hắn hầu cơm, vì hai tay nàng còn bận chơi điện thoại của hắn.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa trưa, Hạ Thiên bắt đầu suy xét đến bước tiếp theo, hắn cảm thấy Cơ Thanh Ảnh xuất hiện nơi đây cũng không phải là ngẫu nhiên, mà người tu tiên giết chết Nam Cung Yến cũng xuất hiện ở chỗ này, xem ra có liên hệ.
- Chẳng lẽ Cơ Thanh Ảnh vì người kia mà mất đi công lực?
Hạ Thiên thầm có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy không thích hợp, đến bây giờ hắn cũng không hiểu rõ vì sao Cơ Thanh Ảnh mất đi công lực. Vì hắn cảm thấy nàng giống như không mất đi công lực, mà giống như chưa từng luyện công vậy.
Nhưng điều này là không thể, vài ngày trước nàng còn là cao thủ Phân Thần Kỳ, sao lại giống như chưa từng tu luyện?
- Đúng là hao tâm tổn trí.
Hạ Thiên có chút phiền muộn, hành trình Tây Đô lần này giống như không quá thuận lợi.
- Ủa!
Cơ Thanh Ảnh chợt la lên:
- Chồng, người này là ai vậy? Hình như ta có biết hắn.
Cơ Thanh Ảnh cũng không phải nói bừa, nàng ngẫu nhiên bày ra cái giá của nữ hoàng, còn tự xưng là trẫm, đôi khi lại xưng ta như người thường.
Hạ Thiên nhìn qua và vẻ mặt biến đổi:
- Cô biết hắn sao?
Cơ Thanh Ảnh nhìn vào tấm ảnh, đó chính là người đàn ông đã giết chết Nam Cung Yến.
- Ngươi không biết hắn sao?
Cơ Thanh Ảnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, sau đó tỏ ra rất chân thành:
- Ta cảm thấy hắn rất quen mặt, có lẽ là quen biết, nhưng lại không nghĩ ra.
- Cô chăm chú suy xét lại xem, nhất định có thể nhớ ra.
Hạ Thiên vội vàng nói, hắn thật sự muốn biết thân phận của đối phương, dù sao cũng là người có thẻ giết chết Nam Cung Yến, rõ ràng là một tồn tại hùng mạnh, bây giờ hắn gặp đối phương thì chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.
- Được rồi, ta cần suy nghĩ.
Cơ Thanh Ảnh khẽ gật đầu, sau đó tỏ ra suy tư.
Lúc này Cơ Thanh Ảnh suy nghĩ chừng ba phút, sau đó Hạ Thiên nghe ra âm thanh vui sướng của Cơ Thanh Ảnh:
- À, nhớ ra rồi, hắn tên là Nhiếp Tử Hùng.
- Cái gì? Nhiếp Tử Hùng?
Hạ Thiên thật sự kinh hoảng, người này là Nhiếp Tử Hùng? Là đệ tử Phiêu Miểu tiên môn cuối cùng ở thủ đô? Nhưng nghe nói Nhiếp Tử Hùng kia chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ thôi mà, sao lại như vậy?
Hạ Thiên hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn Cơ Thanh Ảnh:
- Cô xác định hắn là Nhiếp Tử Hùng? Là Nhiếp Tử Hùng của Phiêu Miểu tiên môn?
Cơ Thanh Ảnh dù sao cũng mất trí, trí nhớ sẽ rất hỗn loạn, mà Hạ Thiên cần xác định chuyện này, vì vậy hắn cần hỏi cho rõ.