- Hạ Thiên, Lý gia là đại gia tộc ở thủ đô, trong mắt những đại gia tộc như vậy thì Kiều gia chúng ta chẳng là gì.
Kiều Đông Hải nói bằng giọng lo lắng:
- Lúc này chúng ta thật sự có phiền toái.
- Không có gì, nếu bọn họ dám đến gây phiền, tôi sẽ xử lý toàn bộ.
Hạ Thiên không quan tâm, không phải chỉ là một Lý gia thôi sao? Hắn nhớ rõ Tam sư phụ đã từng nói, những gia tộc lớn thường ức hiếp người khác, thật ra năm xưa khi sư phụ còn ở thủ đô thì gia tộc nào nhìn thấy cũng phải cung kính.
Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ, Hạ Thiên là loại người không sợ trời sợ đất, nói đến chữ đại gia tộc thì không hiệu quả. Nhưng khi nghĩ đến những chuyện Lãnh Băng Băng vừa nói thì Kiều Đông Hải mơ hồ cảm thấy sau lưng Hạ Thiên cũng có hậu thuẫn rất mạnh, rõ ràng đối phương kiêu ngạo là vì có chỗ dựa.
- Hạ Thiên, nghe nói tối qua có một người phụ nữ tên là Mị Nhi giúp cậu, hơn nữa nàng lại là người của Thiên tổ, có phải không?
Kiều Đông Hải có chút trầm ngâm, hắn hỏi.
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu, hắn có ấn tượng rất sâu với cô gái Mị Nhi che kín khắp người kia.
- Sao cô ấy phải giúp cậu?
Kiều Đông Hải tiếp tục hỏi.
Hạ Thiên gãi đầu:
Tôi không biết, có lẽ nàng thích tôi, ai bảo tôi đẹp trai như vậy?
Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán có chút dở khóc dở cười, đúng lúc này bên cạnh lại vang lên tiếng cười khì khì, Liễu Mộng không biết đã xuống lầu từ khi nào, nàng mặc đồ trắng như tiên nữ, nụ cười càng xinh đẹp kinh người. Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán đáng thương dù biết rõ đây là phụ nữ của Hạ Thiên nhưng vẫn không nhịn được phải ngẩn ngơ, sau đó vội vàng quay đầu đi không dám nhìn.
- Chị Mộng, chị cười gì vậy?
Hạ Thiên không khỏi hỏi.
- Tiểu bại hoại, cậu căn bản không đẹp trai.
Liễu Mộng cười hì hì nói.
Hạ Thiên lập tức buồn bực, bị vợ mắng không đẹp trai, đúng là mất mặt.
- Nhưng cậu còn đẹp hơn một chút so với bọn họ.
Liễu Mộng nhìn Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán rồi tiếp tục nói.
Lúc này đến lượt Kiều Đông Hải và Tô Tiểu Xán buồn bực, Hạ Thiên lại vui sướng:
- Tôi quả nhiên là đẹp trai nhất.
Lời này cũng không tính là khoác lác, Kiều Đông Hải với bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, Tô Tiểu Xán thì béo như heo, trong đám đàn ông ở đây Hạ Thiên rõ ràng là đẹp trai nhất.
- Điều này, Hạ Thiên, tôi sẽ không quấy rầy cậu.
Tô Tiểu Xán cáo từ rất thức thời, mà hắn cũng xấu hổ, hắn cảm thấy mình tiếp tục ở đây thì sẽ phạm sai lầm, Liễu Mộng quá yêu nghiệt, nếu hắn xem vài lần thì cảm thấy không ổn.
- Hạ Thiên, tôi cũng có chuyện ra ngoài trước.
Kiều Đông Hải cũng theo chân Tô Tiểu Xán bỏ đi, hắn phát hiện mình đến tìm Hạ Thiên không thương lượng được kế hoạch gì, thôi thì đi tìm kẻ khác.
Khi thấy hai người kia bỏ ra ngoài thì Hạ Thiên không khỏi lầu bầu:
- Tuy tôi đẹp trai hơn nhưng các anh cũng đừng nên tự ti bỏ đi như vậy chứ?
Liễu Mộng nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì tiếp tục cười hì hì, mà Kiều Phượng Nhi vừa đi xuống không lâu cũng liếc mắt nhìn Hạ Thiên, người này không biết tự hiểu sao? Bộ dạng như vậy mà khen mình đẹp à?
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem rồi lầu bầu:
- Nhanh vậy sao?
Sau khi bị Tiểu Yêu Tinh hack điện thoại thì Hạ Thiên thiếu chút nữa đã quên dãy số này, hắn từng nhớ dãy số này, hơn nữa gần đây còn gọi vài lần nên ấn tượng khắc sâu. Đây là số điện thoại của Mộc Hàm vừa cùng Yêu Yêu bỏ đi không bao lâu.
- Vợ, nhớ tôi rồi sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi cười hì hì nói:
- Chị không nỡ rời xa tôi nên quay lại phải không?
Kiều Phượng Nhi thấy Hạ Thiên lại gọi người trong điện thoại là vợ thì nhịn không được phải trừng mắt, dù người này vừa cứu nàng, nhưng nàng vẫn rất tức giận, người này quá lăng nhăng.
Kiều Tiểu Kiều đang trên lầu, rõ ràng sẽ không điện thoại cho Hạ Thiên, vì vậy Kiều Phượng Nhi biết rõ người điện thoại là kẻ khác.
"Nếu mình là Kiều tiểu thư thì nhất định sẽ đá văng tên khốn này."
Kiều Phượng Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng nghĩ ra, nếu tên lưu manh này không xuất hiện thì Kiều tiểu thư đã bị sát thủ giết chết, rốt cuộc Kiều Tiểu Kiều tìm được một ông chồng lăng nhăng là tốt hay bị sát thủ giết thì tốt hơn?
Khi Kiều Phượng Nhi đang suy nghĩ những lời này thì Mộc Hàm cũng đang suy ngẫm, nếu dựa theo lời của Hạ Thiên thì nàng trở lại là đương nhiên. Nguyên nhân không phải nàng không nỡ xa rời Hạ Thiên, mà nàng có nhiệm vụ ám sát hắn, nàng phải quấn lấy hắn để thực hiện nhiệm vụ.
Thật ra Mộc Hàm biết rõ, tuy nhiệm vụ này là người kia truyền xuống, hắn lại là cấp trên của nàng, nhưng nàng biết đây là nhiệm vụ tư nhân, nếu nàng thật sự không muốn chấp hành cũng có biện pháp từ chối. Nhưng nàng không dám kháng nghị với mệnh lệnh của người kia, cũng không muốn cãi lời, quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên chưa đủ để phải cãi lời người kia.
Muốn Mộc Hàm giết chết Hạ Thiên, nàng không tình nguyện không phải vì có cảm tình với đối phương, mà nàng biết rõ muốn giết chết Hạ Thiên hầu như là không thể. Khi người kia ra lệnh lại ám hiệu nàng dùng vẻ đẹp của mình làm vũ khí, mà đây là điều nàng không tình nguyện.
Mộc Hàm nghe thấy lời nói đùa giỡn của Hạ Thiên trong điện thoại mà tâm tình rất phức tạp, nàng không ngi ngờ về sắc đẹp của mình, cũng không nghi ngờ Hạ Thiên sẽ không rơi vào bẫy rập sắc đẹp của mình, nhưng nàng vẫn khó thể đưa ra quyết định.
Dù sao người kia cũng cho nàng ba ngày, nàng còn thời gian suy xét, bây giờ phải gặp mặt Hạ Thiên rồi tính sau. Vì vậy nàng mới dùng giọng quyến rũ nói:
- Đúng vậy, chồng, chị thật sự đã trở lại, bây giờ chị muốn gặp cậu thì phải đến đâu?
- Tôi ở trong nhà Tiểu Kiều, chị đến đây đi.
Hạ Thiên trả lời.
- Tốt, chị đến ngay.
Mộc Hàm nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên cúp điện thoại thì Liễu Mộng có chút hưng phấn:
- Tiểu bại hoại, đi đâu chơi vậy? Chị muốn đi ké.
Nếu là ngày xưa thì Hạ Thiên nhất định sẽ đồng ý, nhưng lúc này hắn chỉ có thể lắc đầu:
- Chị Mộng, em phải làm một việc không hay, chị đừng đi.
- Không vui thì đi làm gì?
Liễu Mộng không tin:
- Tiểu bại hoại, cậu gạt chị.
- Chị Mộng, em không gạt chị, không có gì vui đâu.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt vô tội, đối với Liễu Mộng thì rõ ràng là không tốt, nhưng đối với hắn thì chưa hẳn.
- Thật sự không gạt chị sao?
Liễu Mộng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.
Hạ Thiên khẳng định:
- Đúng vậy.
- À, vậy chị không đi, chị tìm Hoàng Nhi luyện võ.
Liễu Mộng quệt miệng, nàng lên lầu rất mất hứng.
Lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, đây không phải Mộc Hàm điện thoại đến mà người đó là Diệp Mộng Oánh. Trong điện thoại Diệp Mộng Oánh nói đã điều chế được loại kem theo lời của Hạ Thiên, đã sản xuất ra mỹ phẩm, để hắn đến xem có vấn đề gì không.
Tất nhiên Hạ Thiên sẽ lập tức đồng ý sẽ đi qua, hắn nói vài câu với Kiều Tiểu Kiều rồi rời khỏi biệt thự. Khi hắn đi ra cửa chính Kiều gia thì Mộc Hàm cũng chạy chiếu Audi A7 đến nơi.
- Vợ, chị thật sự quay lại rồi sao? Nhìn chị không nỡ xa tôi, tôi sẽ ban thưởng.
Hạ Thiên lên xe, hắn cười hì hì với Mộc Hàm, sau đó quay đầu hôn lên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Gương mặt xinh đẹp của Mộc Hàm chợt đỏ ửng, nàng cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Chồng, bây giờ chúng ta đi đâu? Nếu không chúng ta đi dạo phố nhé?
- Tối rồi đi dạo phố, vợ, chúng ta đến tòa nhà Hải Giang.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, bây giờ hắn muốn giúp mỹ nữ tỷ tỷ giải quyết vấn đề, cũng không có thời gian đi dạo phố với Mộc Hàm.
Mộc Hàm cũng không có ý kiến, thực tế nàng bây giờ cũng không có mục đích, chỉ là những ngày sau nàng phải ở cùng một chỗ với Hạ Thiên, đến khi nàng quyết định ra tay, như vậy có thể ra tay bất cứ lúc nào. Nguồn truyện:
Hai người chạy đến tòa nhà Hải Giang, sau đó trực tiếp đến phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh. Lúc này trong phòng làm việc chỉ có Diệp Mộng Oánh và trợ lý Chu Cầm, còn An Khả Khả và người đại diện Trần Di đã không có mặt.
Khi thấy Hạ Thiên đưa đến một người đẹp tóc vàng thì Diệp Mộng Oánh có chút kinh ngạc, nàng chủ động hỏi:
- Hạ Thiên, vị này là... ....
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị ấy là Mộc Hàm, là vợ tôi.
Hạ Thiên cười hì hì giới thiệu, sau đó lại nhìn Mộc Hàm:
- Vợ, đây là mỹ nữ tỷ tỷ Diệp Mộng Oánh, cũng là vợ tôi.
Chu Cầm ở bên cạnh chợt rối loạn, quan hệ gì thế này?
Mộc Hàm và Diệp Mộng Oánh thì không nói gì, Hạ Thiên xưng hô quá rối, nghe mà choáng váng.
- Thì ra cô là Mộc Hàm.
Diệp Mộng Oánh có chút kinh ngạc, nàng chủ động vươn tay với Mộc Hàm:
- Mộc tiểu thư, rất vui khi được gặp cô.
- Có thể thấy tiểu thư của nhà giàu số một thành phố Giang Hải cũng là vinh hạnh của tôi.
Mộc Hàm bắt tay với Diệp Mộng Oánh, rõ ràng nàng đã sớm biết tin của Diệp Mộng Oánh.
- Mời Mộc tiểu thư ngồi, cô uống trà hay cà phê?
Diệp Mộng Oánh hỏi Mộc Hàm.
- Diệp tiểu thư, không cần mời tôi, tôi chỉ đi cùng Hạ Thiên thôi.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng.
- Lúc này là vợ nào đây?
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn nhìn dãy số, không thấy số, vì vậy mà không khỏi buồn bực, là ai mà giấu số được thế này?
- Này, ai đó?
Hạ Thiên nhận điện thoại rất mất hứng.
- Lý Minh Nhân đã đến Giang Hải, tốt nhất cậu phải cẩn thận.
Đầu dây bên kia vang lên mọt giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
- Cô là ai, Lý Minh Nhân là ai?
Hạ Thiên còn chưa hỏi xong thì bên kia đã cúp điện thoại, trả lời hắn chỉ là những tiếng tút tút.