Chiêu thức này của cảnh sát giao thông làm đám người xung quanh tán thưởng rộn rã.
- Hay, cảnh sát giao thông này mắt sáng như sói.
- Tôi thấy nếu anh ta đi làm cảnh sát hình sự thì chắc chắn sẽ phá án như thần. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Đây mới là cảnh sát tốt, đúng là không phụ thân phận cảnh sát.
- Cảnh sát giao thông tốt như vậy trước nay chưa thấy nhiều, tôi sợ ngày mai anh ta sẽ khó thể đi làm... ....
... ....
Mộc Hàm rất bực bội, trong xe của nàng căn bản không có rượu, rõ ràng bình rượu kia là có người vừa lén bỏ vào, nhưng vì hiện trường quá hỗn loạn nên nàng cũng không chú ý. Nàng không phát hiện ra, đám người vây quanh cũng không phát hiện ra, rõ ràng nàng đã trở thành đích nhắm của mọi người.
- Nói đi, các người muốn bao nhiêu tiền?
Mộc Hàm cắn răng hỏi, tuy với thân phận của nàng thì xử lý chuyện này rất đơn giản, nhưng nàng không muốn xử lý làm gì, nàng chỉ muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này. Nàng không phải sợ tên ăn vạ kia, nhưng cũng không muốn xung đột với đám dân thành thị này.
- Có tiền thì làm cha người ta sao?
- Bắt vào cục cảnh sát rồi nói sau.
- Đúng vậy, cho cô ta ngồi tù, để xem cô ta kiêu ngạo thế nào.
- Bộ dạng như yêu tinh, chẳng phải giàu lắm sao? Tưởng là có tiền thì làm gì cũng được sao?
... ....
Bốn phía vang lên những âm thanh chỉ trích, mà viên cảnh sát giao thông cũng mở miệng:
- Mọi người đừng kích động, đừng kích động, bắt người không quan trọng, quan trọng là cứu người. Nếu vị tiểu thư này đã tình nguyện muốn trả thù lao, chúng ta cứ nhận rồi đưa người bị hại đến bệnh viện, như vậy mới quan trọng.
Mà tên đàn ông bị gãy tay cũng kêu lên đau đớn:
- Đúng vậy, tôi chịu không nổi nữa rồi, cô đưa tôi năm mươi ngàn, tôi đi bệnh viện, nếu không đủ sẽ đến tìm.
Mở miệng là đòi năm mươi ngàn, đúng là miệng khá rộng, nhưng đây cũng bình thường, nếu có cơ hội lừa bịp tống tiền thì phải đòi nhiều hơn.
- Được, tôi cho anh một triệu còn được.
Mộc Hàm đáp ứng rất sảng khoái, nàng nhanh chóng ký chi phiếu chuẩn bị đưa cho tên kia.
Trên mặt tên đàn ông gãy tay chợt hiện lên một cảm giác vui sướng khó thể ức chế, năm mươi ngàn cứ như vậy mà đến tay, gãy một tay cũng đáng.
Mà trong mắt tên cảnh sát giao thông chợt lóe lên cảm giác vui sướng, tiền kiếm được quá dễ, đúng là không vốn vạn lời.
Mà đám người vây quanh cũng có chút thất vọng, năm mươi ngàn đối với kẻ có tiền chỉ là con số nhỏ nhặt, nhưng bọn họ thấy tên bị đụng xe đã bị thu phục, con bà nó, có tiền đúng là mua tiên cũng được.
Nhưng đúng lúc này thì tình hình biến đổi, khi tên đàn ông đưa tay đến, còn chưa kịp cầm vào chi phiếu thì đột nhiên có một bàn tay khác duỗi đến cướp mất.
- Anh làm gì vậy?
Tên đàn ông gãy tay chợ nổi giận, năm mươi ngàn sắp vào tay nhưng lại bay mất, vì vậy hắn gầm lên với tên khốn phá hoại giấc mộng đẹp của mình.
- Chồng, cho hắn đi, chỉ là năm mươi ngàn mà thôi.
Mộc Hàm phải khuyên nhủ, người cướp chi phiếu chính là Hạ Thiên.
- Sao phải cho nó?
Hạ Thiên xé chi phiếu làm hai, sau đó hắn xoa hai tay, chi phiếu hóa thành bột bay theo gió.
Chiêu thức này của hắn làm mọi người phải trợn mắt há mồm, tên này đang chơi trò ma thuật sao? Nếu không sao có thể xoa chi phiếu thành bột?
- Chồng, cũng đừng nên so đo vì chút tiền nhỏ nhặt này.
Mộc Hàm không mốn dẫn đến phiền toái, vì vậy nàng tiếp tục khuyên Hạ Thiên.
- Như vậy không được, không thể cho người lừa bịp vợ tôi.
Hạ Thiên rất có nguyên tắc, năm mươi ngàn cũng là con số nhỏ với hắn, hắn cũng không quan tâm chút tiền này. Nhưng hắn chủ động trả thù lao là một chuyện, bị người ta ép lấy tiền là một chuyện, vợ của hắn sao có thể bị người ta lừa bịp tống tiền được?
- Quá đáng, tông vào người ta mà cũng không cho tiền.
- Bắt vào cục cảnh sát thôi.
- Đúng vậy, bắt về đồn đi.
Khi đám người trở nên ồn ào thì viên cảnh sát giao thông cũng dùng ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Thiên:
- Tiên sinh, nếu như vậy thì chúng tôi cũng chỉ biết đưa các người về đồn.
- Anh dám đến cục cảnh sát sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Anh dọa ai? Tôi thấy anh có phải cảnh sát hay không còn chưa xác định, dù anh có là cảnh sát thì cũng không phải cảnh sát tốt, anh quá ngu ngốc, chẳng lẽ không biết gì?
- Tiên sinh, anh không nên nói bậy.
Vẻ mặt viên cảnh sát giao thông chợt biến đổi, hắn tức giận mắng lớn.
- Trước nay tôi chưa từng nói bậy.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Chai rượu do anh bỏ vào xe, người khác không chú ý nhưng tôi thấy rất rõ ràng.
Bốn phía chợt xôn xao, Hạ Thiên đợi thấy đám người ồn ào thì quát lớn:
- Tất cả im miệng.
- Tiên sinh, không được vu oan cho người khác.
Cảnh sát giao thông tức giận nói.
- Tôi không có tâm tư vu oan cho anh, tôi hỏi anh, anh nói bình rượu là của chúng tôi, vậy sao nắp bình rượu lại ở trong túi áo của anh?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tôi thấy anh tự mình mở nắp chai rượu, ngay sau đó bỏ nắp chai rượu vào túi áo, anh có dám móc túi áo ra không?
- Nói bậy bạ, điều này sao có thể?
Viên cảnh sát giao thông nói với vẻ mặt tức giận.
- Vậy anh lột túi áo ra cho mọi người xem.
Hạ Thiên dùng ánh mắt lười biếng nhìn mọi người xung quanh:
- Này, các người không phải có tinh thần trọng nghĩa sao? Sao không ép anh ta lột túi áo ra?
Đám người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám tiến lên kiểm tra viên cảnh sát giao thông kia. Thế đạo chính là như vậy, rất nhiều người nói thì to mồm nhưng khi thật sự làm việc thì không dám, khi gặp nhân vật có thể đối phó thì bọn họ sẽ hợp sức tấn công, nếu gặp phải đối tượng không dễ chọc vào, bọn họ sẽ chạy trốn đi xa, tối đa cũng chỉ bị mắng vài câu mà thôi.
- Không người nào kiểm tra thì tôi tự kiểm tra.
Hạ Thiên nói thì lập tức tiến lên định ra tay.
Viên cảnh sát giao thông chợt quát lên một tiếng chói tai:
- Anh không phải là cảnh sát, dù là cảnh sát cũng không có quyền lục soát người khác.
- Để tôi.
Mộc Hàm tiến lên, nàng lấy ra một tấm giấy chứng nhận cho viên cảnh sát giao thông kia nhìn thoáng qua:
- Đúng là không may, tôi có quyền kiểm tra thân thể của anh.
Vẻ mặt viên cảnh sát giao thông chợt trắng bệch, người này là cảnh sát, vì vậy Mộc Hàm vừa lấy giấy chứng nhận ra thì biết ngay. Lần này hắn đã hiểu mình trêu vào người không nên đụng vào.
Viên cảnh sát giao thông vốn rất muốn phản kháng nhưng lúc này không dám chuyển động, hắn chỉ biết đứng đờ người nhìn Mộc Hàm đưa tay vào túi áo, sau đó nàng lấy ra một nắp chai rượu, mà nắp rượu này chính là của chai Mao Đài vừa rồi.
Bốn phía chợt tĩnh lặng, sự thật bày ra trước mắt, vì vậy không thể không tin.
- Bây giờ hai người có thể cút đi.
Mộc Hàm hừ một tiếng.
- Chúng tôi đi ngay.
Viên cảnh sát giao thông dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Mộc Hàm, sau đó xoay người bỏ chạy. Hành động này của hắn đã chính thức thừa nhận hành vi vu oan người khác, đám người vây quanh cũng đã tin hai người chạy chiếc Audi A7 bị người ta ăn vạ.
- Hai tên khốn này dám gạt chúng ta, đánh chết mẹ chúng nó đi.
Không biết ai gào lên như vậy, sau đó vài chục người nổi giận. Tên cảnh sát giao thông và tên đàn ông ăn vạ chưa kịp chạy xa đã bị đám người mênh mông vây quanh, những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Chỉ một lúc sau thì hai tên đáng thương kia đã hoàn toàn biến đổi.
Mà Mộc Hàm và Hạ Thiên cũng đã lên xe rồi nhanh chóng bỏ đi, bọn họ cũng quan tâm hai tên khốn kia sống hay chết.
Nhưng sau sự kiện vừa rồi thì Mộc Hàm cũng không thích tiếp tục hóng mát, nàng vội vàng tìm nhà hàng. Sau khi qua ngã tư thì trước mặt vài trăm mét có một nhà hàng, vì vậy nàng dừng xe đi vào.
Hạ Thiên và Mộc Hàm xử lý bữa cơm trưa, nhưng sau khi dùng cơm xong hai người lại chẳng biết làm gì.
Mộc Hàm đến thành phố Giang Hải vốn chấp hành một nhiệm vụ, bây giờ nhiệm vụ kia đã dừng, Yêu Yêu cũng rời khỏi Giang Hải, cũng chỉ còn lại mình nàng, điều này làm nàng cảm thấy không biết theo ai.
Mộc Hàm suy nghĩ một lúc mà cuối cùng hiểu ra một điều, thật ra nàng cũng không cần phải làm gì, vì nhiệm vụ của nàng lúc này là giết chết Hạ Thiên. Nói cách khác chỉ cần nàng đi theo Hạ Thiên là được, còn nên làm gì chính là chuyện của Hạ Thiên.
- Vợ, bây giờ chúng ta đến hồ Bắc chơi.
Sau khi cơm nước xong thì Hạ Thiên lập tức đề nghị.
- Hồ Bắc?
Mộc Hàm không biết đây là địa phương nào:
- Chồng, chỗ này hình như không có gì vui.
- Chỗ đó có thể bơi lội.
Hạ Thiên nói.
- Cậu rất thích bơi sao?
Mộc Hàm có chút buồn bực.
Hạ Thiên gật đâu:
- Vợ, tôi muốn nhìn chị bơi.
- Tôi bơi có gì đẹp?
Mộc Hàm vẫn chưa nghĩ ra.
- Vợ, bơi sẽ phải mặc áo tắm.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ của mình.
Mộc Hàm lập tức hiểu ra, sắc lang này vẫn nhớ dáng người của nàng, trước đó muốn nàng mua nội y sexy ở khu thương mại, bây giờ khuyến khích nàng mặc đồ tắm, nói đi nói lại cũng đều muốn nàng mặc đồ khêu gợi.
- Chồng, nếu cậu muốn xem thì có thể mặc ở nhà, bơi lội thì khỏi, tôi không thích nước.
Mộc Hàm nũng nịu từ chối ác ý của Hạ Thiên.
Hạ Thiên lập tức vui sướng:
- Vợ, vậy bây giờ chúng ta về nhà.
Mộc Hàm dở khóc dở cười, người này không vã "rửa mắt" vậy chứ?
- Chồng, tôi còn muốn đón gió, tối rồi về.
Mộc Hàm chỉ biết kéo dài thời gian.
Hạ Thiên có hơi thất vọng, nhưng khi hắn định khuyên Mộc Hàm về mặc đồ tắm cho mình xem thì điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
- Ai vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi tức giận hỏi, tên khốn nào chen ngang vào chuyện của hắn?
- Anh rể lớn, là em, Liễu Cương!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút hưng phấn.
- Là cậu à, tìm anh có gì không?
Hạ Thiên dùng giọng thiếu hứng thú hỏi.
- Anh rể lớn, anh còn nhớ Đồng Phỉ không?
Liễu Cương nhanh chóng hỏi, không đợi Hạ Thiên trả lời mà hắn nói ngay:
- Là cô gái Đồng Phỉ mà trước đó đứng cùng với Dương Phi ngu ngốc trong sân bóng.
- Biết, có gì không?
Hạ Thiên vẫn còn có chút ấn tượng với cô gái kia.
- Anh rể, cô ấy vừa điện thoại hẹn em, nói em đến nhà.
Liễu Cương có vẻ rất vui sướng, đây cũng là điều bình thường, nữ sinh mình thích đột nhiên gọi điện thoại mời đến nhà, như vậy còn không vui sao?