- Gọi vài người đến, mau đến bệnh viện.
Bác sĩ Trương nói một câu như vậy thì cúp điện thoại, sau đó hắn nhìn Điền Tố Nga:
- Chị tìm người đến sao?
- Bác sĩ Trương, đây là bạ trai của con gái tôi, cũng là bác sĩ.
Điền Tố Nga dùng giọng bất an giải thích.
Bác sĩ Trương nói với vẻ mặt khinh thường:
- Bác sĩ sao? Bộ dạng chưa dứt sữa này mà là bác sĩ sao? Nếu người bệnh có chuyện không hay xảy ra thì đó là trách nhiệm của cậu.
- Ngu ngốc, ông câm miệng cho tôi, ông mới là người chưa dứt sữa.
Hạ Thiên không vui chút nào:
- Nếu ông còn tiếp tục to mồm thì tôi sẽ cho ăn đòn.
Bác sĩ Trương lại bị chửi ngu ngốc một lần nữa, tất nhiên hắn rất tức giận, nhưng hắn vừa định nổi giận thì trên giường bệnh vang lên một âm thanh hoang mang:
- Tôi...Tôi đây là...Đang ở bệnh viện sao?
Khi nghe thấy âm thanh này thì vẻ mặt bác sĩ Trương chợt biến đổi lớn, mà Điền Tố Nga thì cực kỳ vui mừng, vì người mở miệng không phải ai khác, chính là Tôn Vân Binh trước đó đang hôn mê trên giường bệnh.
- Cha, cha tỉnh rồi.
Tôn Thiên Vũ cũng mừng rỡ:
- Mẹ, con đã nói anh rể rất lợi hại, thấy không, bây giờ cha đã tỉnh, mẹ tin con chưa?
- Tin, mẹ tin.
Điền Tố Nga liên tục gật đầu, lần này sao bà không tin cho được?
Điền Tố Nga quay đầu nhìn Hạ Thiên và tranh thủ nói lời cảm tạ:
- Tiểu Hạ, cảm ơn cậu, đúng là đa tạ cậu, cũng nhờ cậu mà anh Tôn nhà tôi tỉnh lại.
- Mẹ, không cần cảm ơn cậu ấy, đây là chuyện cậu ấy phải làm.
Tôn Hinh Hinh thấy cha tỉnh lại, tất nhiên nàng cũng thở phào một hơi.
- Tố Nga, Tiểu Vũ, các người đều ở đây sao? Còn đây, đây là Hinh Hinh à?
Tôn Vân Binh liếc mắt nhìn mọi người, lão dần tỉnh táo trở lại, nhưng ngay sau đó vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, lão hướng về phía Tôn Hinh Hinh gầm lên giận dữ:
- Cô còn không biết xấu hổ nữa sao? Còn mặt mũi quay về à? Cút cho tôi, cút ngay, cút đi thật xa.
Điền Tố Nga và Tôn Hinh Hinh đang vui sướng cũng lập tức choáng váng.
- Anh Tôn, anh làm sao vậy? Con gái vất vả lắm mới quay về, anh vô duyên vô cớ mắng con làm gì?
Điền Tố Nga nhìn Tôn Vân Binh mà có chút bực mình:
- Không phải ông còn chưa hết bệnh, đầu óc rối loạn rồi sao?
- Cô im ngay cho tôi, cô thì biết gì?
Tôn Vân Binh hét lớn với Điền Tố Nga, sau đó tiếp tục mắng Tôn Hinh Hinh:
- Tôi không có loại con gái không biết xấu hổ như cô, lập tức cút ngay cho tôi, vĩnh viễn đừng quay về.
Tôn Hinh Hinh bị mắng mà nhanh chóng khóc rống lên.
- Tôi không phải cha của cô, Tôn gia không có loại người gây mất mặt như cô.
Tôn Vân Binh cực kỳ tức giận:
- Mau cút ngay cho tôi, cô muốn tôi tức chết sao?
- Này, đủ rồi.
Hạ Thiên không vui sướng gì:
- Nếu không phải ông là cha của Hinh Hinh, tôi đã sớm đánh ông, sao lại mắng những câu như vậy?
- Không cần.
Tôn Hinh Hinh kéo tay Hạ Thiên:
- Cậu đừng làm xằng bậy, mặc kệ thế nào thì ông ấy cũng là cha tôi... ....
Tôn Hinh Hinh biết rõ bản lĩnh của Hạ Thiên, nàng cũng biết Hạ Thiên không chỉ nói không, lỡ may hắn ra tay đánh thì phận làm con như nàng đúng là bất hiếu.
- Cha, cha làm sao vậy? Vất vả lắm chị mới quay về, anh rể cũng giúp cha chữa bệnh, sao bây giờ cha lại muốn đuổi chị đi?
Tôn Thiên Vũ cũng không hiểu, trước kia còn chưa thấy cha hắn như vậy, chẳng lẽ bây giờ đầu óc có vấn đề rồi?
- Không có phần của anh, anh cũng cút cho tôi.
Tôn Vân Binh mắng Tôn Hinh Hinh xong thì quay sang Tôn Thiên Vũ:
- Không lo học hành, chỉ biết đi theo loại đàn bà hư hỏng.
- Bố điên rồi.
Tôn Thiên Vũ lập tức nổi điên, Tôn Vân Binh chỉ tùy tiện nói ra một câu nhưng lại chọc vào nổi đau của hắn, lúc này hắn tự giác nhớ ra những chuyện đã qua của Điền Hiểu Nhã. Vì vậy hắn vừa kéo tay Điền Hiểu Nhã vừa nói với Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên:
- Chị, anh rể, chúng ta đi, dù sao bây giờ cha cũng đã tỉnh.
Tôn Thiên Vũ kéo Điền Hiểu Nhã nổi giận đùng đùng đi ra. Tôn Hinh Hinh còn đang do dự thì Tôn Vân Binh đã mắng lớn:
- Biến, cút hết cho tôi, đừng ở lại làm tôi xấu hổ.
- Chị Hinh, em thật sự muốn đánh.
Hạ Thiên lại không nhịn được.
- Thôi, Hạ Thiên, chúng ta cũng đi.
Tôn Hinh Hinh nghe thấy như vậy thì kéo Hạ Thiên đi, miễn cho hắn ra tay đánh người.
Mộc Hàm vẫn đứng ở cửa phòng bệnh, nàng căn bản không tiến vào bên trong, cả quá trình nàng không nói lời nào. Khi thấy đám người Hạ Thiên bỏ đi thì nàng cũng đi theo, chỉ sau khoảnh khắc thì năm người lại leo lên chiếu Audi A7 của Mộc Hàm.
- Chồng, bây giờ chung ta đi đâu, về Giang Hải sao?
Mộc Hàm khởi động xe, ngay sau đó nàng mở miệng hỏi.
- Về thôi, nếu không tôi sẽ đánh người.
Hạ Thiên trả lời, bây giờ hắn có chút buồn bực, với tính cách của hắn, chỉ cần có người mắng vợ là sẽ ra tay đánh người ngay lập tức. Nhưng hôm nay người mắng vợ lại là bố vợ, không thể ra tay.
Mộc Hàm không hỏi gì, nàng lái xe ra khỏi bệnh viện, chỉ một lát sau đã chạy khỏi huyện thành Lâm Giang chạy về phía thành phố Giang Hải.
Xe tiếp tục chạy thêm hai cây số, Mộc Hàm đột nhiên giảm tốc độ, nàng mở miệng nói:
- Chồng, có một chiếc xe mười sáu chỗ luôn đi theo chúng ta kể từ khi rời khỏi bệnh viện, có gì đó không ổn.
- Hình như cũng không phải chỉ có một chiếc xe mười sáu chỗ chạy theo chúng ta.
Hạ Thiên nhìn thoáng qua, còn có một chiếc xe rất quen mắt đang bám theo.
- Chiếc xe còn lại đã theo chúng ta từ khi còn ở thành phố Giang Hải, nếu tôi đoán không sai thì bên trong là Mị Nhi, cô ấy đang âm thầm bảo vệ anh. Nhưng chiếc xe mười sáu chỗ kia theo chúng ta từ khi rời khỏi bệnh viện, em cảm thấy có chút vấn đề.
Mộc Hàm giải thích nói, thân là đặc công Long Tổ, năng lực quan sát của nàng rất mạnh.
Mộc Hàm dừng lời rồi lẩm bẩm:
- Chúng ta vừa đến đây trong chốc lát, sao lại có người nhìn chằm chằm vào nhanh như vậy?
- Chú ý, phía trước có xe.
Điền Hiểu Nhã vội vàng hô lên.
Mộc Hàm cũng đã thấy phía trước có một chiếc xe tải dừng lại chắn đường.
- Làm trò quái gì vậy?
Mộc Hàm thắng xe dừng lại, mà chiếc xe tải phía trước cũng đã tắt máy.
- Này, lái xe như vậy sao? Tránh đường.
Tôn Thiên Vũ tâm tình không tốt, hắn nhảy xuống xe rồi hét lớn.
- Xấu hổ quá, xe đang hư, đang sửa chữa.
Hai tên thanh niên từ trên phòng xe phóng xuống, trên tay mỗi người là một cái cờ lê, tuy nói là sửa xe nhưng lại đi về phía bên này.
- Chồng, tình hình không đúng, đám người này đến gây sự.
Mộc Hàm mở miệng nói.
Mộc Hàm vừa nói dứt lời thì chiếc xe mười sáu chỗ luôn theo sát phía sau cũng đột nhiên phóng nhanh đến rồi thắng gấp bên cạnh chiếc xe tải. Cửa xe mở ra, sáu bảy tên thanh niên từ trên xe phóng xuống, đám người đều là hai mươi tuổi, trên tay người nào cũng có ống tuýp hoặc cờ lê, thậm chí còn có cả dao giết heo. Dù ai nhìn thấy tình cảnh này cũng biết đám khốn kiếp kia không tốt đẹp gì.
Hạ Thiên, Tôn Hinh Hinh, Mộc Hàm và Điền Hiểu Nhã đều xuống xe, mà đám thanh niên bên kia cũng đi về phía này vây quanh đám người, chỉ cần nhìn bộ dạng cũng biết chúng chưa vội ra tay.
- Chúng mày muốn gì?
Tôn Thiên Vũ tức giận quát lớn, vì có một cao thủ là Hạ Thiên ở bên cạnh nên hắn cũng không sợ hãi. Nhưng hôm nay vất vả lắm mới cùng chị quay về, sau đó chữa tốt cho cha, theo lý mà nói thì phải là một sự kiện vui vẻ, nhưng không ngờ lại bị cha mắng xối xả, điều này làm cho tâm tình của Tôn Thiên Vũ đặc biệt không xong. Đặc biệt là câu nói vô tình của cha, điều này làm hắn nhớ đến quá khứ của Điền Hiểu Nhã, trong lòng càng không thoải mái. Trước đó hắn tức tối nhưng không có chỗ phát tiết, bây giờ có đám khốn kiếp để phát tiết bực bội.
- Trong ba cô nàng đẹp gái kia, ai là Tôn Hinh Hinh?
- Có lẽ là cô xinh nhất.
- Em nào xinh nhất?
- Tao cảm thấy em tóc vàng xinh nhất.
- Không đúng, cô bên cạnh hấp dẫn hơn.
- Tao cũng thấy em tóc vàng hấp dẫn, nhưng em này hình như là người nước ngoài, Tôn Hinh Hinh là người khác.
- Thôi chúng ta bắt cả hai quay về, Tôn Hinh Hinh giao cho đại ca, em ngoại quốc để lại cho anh em làm việc.
- Hai đứa là không đủ, phải bắt cả em thứ ba quay về, tuy kém một chút nhưng vẫn ngon hơn mấy em tiểu thư trong huyện thành này.
... ....
Đám người kia không quan tâm đến câu hỏi của Tôn Thiên Vũ, tên nào cũng dùng ánh mắt tràn đầy dâm dục nhìn chằm chằm vào ba cô gái, sau đó lại đưa ra những lời bàn luận không coi ai ra gì. Chỉ cần nghe những lời bàn luận vừa rồi thì ít nhất Tôn Hinh Hinh cũng thấy rõ, đám người này đến vì nàng.
- Hạ Thiên, trước tiên đừng ra tay, đợi tôi hỏi rõ tình huống rồi nói sau.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy Hạ Thiên buông lỏng tay mình ra, nàng biết ngay hắn sắp ra tay, nhưng nàng cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, trước tiên phải biết rõ mọi chuyện rồi nói sau.
- Tôi là Tôn Hinh Hinh, ai bảo các người đến tìm tôi?
Tôn Hinh Hinh tiến lên một bước nói.
- Tao đã nói em này là Tôn Hinh Hinh.
- Đúng vậy, tao đoán đúng.
- Dáng người tốt, mặt cũng đẹp, đại ca chúng ta thật có phúc.
... ....
Vài tên thanh niên bắt đầu bàn tán rộn rã, lúc này tên cầm dao giết heo chợt rống lên:
- Con bà nó, im mồm hết cho tao, đây là đại tẩu, biết không? Còn không mau ra mắt đại tẩu?
- Vâng, Sáng Tử ca!
Mọi người lập tức lên tiếng, ngay sau đó khom lưng hành lễ với Tôn Hinh Hinh:
- Chào đại tẩu.
- Chúng mày có bị bệnh không, tao thu đám ngu ngốc chúng mày làm tiểu đệ khi nào?
Hạ Thiên không vui sướng gì.
- Tiểu tử, mày muốn chết sao?
Tên cầm dao giết heo nói:
- Với bộ dạng chó má của mày mà muốn làm đại ca chúng tao sao? Mày làm đại ca một ngón chân của tao cũng còn kém.
- Đại ca của các người là ai?
Tôn Hinh Hinh khẽ nhíu mày, sự việc hình như càng lúc càng kỳ quái.
.