- Đi theo lối thoát hiểm.
Vu Tiến đi phía trước dẫn đường, nhưng mới chạy được vài chục mét thì hắn đã quay về:
- Không được, không đi được, thế lửa quá mạnh.
- Mau tìm đường khác.
Trong lòng Hào Đồ bùng lên cảm giác không ổn, hắn đã đánh giá thấp mức độ hung tàn của phần tử tội phạm.
- Cục trưởng Hào, không còn đường nào khác, cửa sổ cũng có lưới sắt bảo vệ, dù nhảy xuống cũng không được.
Vẻ mặt Vu Tiến rất khó coi:
- Mọi người quay lại, dùng khăn mặt hoặc quần áo ướt phủ lên mặt, cố gắng kiên trì được càng lâu càng tốt.
- Làm theo lời Vu Tiến.
Hào Đồ vung tay ra lệnh.
- Cục trưởng, không ổn, đã mất nước.
Ngay sau đó đã có cảnh sát phản hồi tin tức.
Lúc này dù là ai cũng hiểu vụ hỏa hoạn này không phải việc ngoài ý muốn.
- Cục trưởng, chúng ta phải lao ra, có người cố ý phóng hỏa, chắc chắn lúc này sẽ không ai đến ứng cứu, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vẻ mặt Vu Tiến rất bất an, khói đặc cuồn cuộn, đã có người ho khan sặc sụa.
- Được rồi, chúng ta chuẩn bị xông ra.
Xông ra có thể sẽ chết, nhưng không phóng ra chắc chắn sẽ chết, lúc này Hào Đồ cũng chỉ biết đánh cược một lần.
- Cục trưởng Hào, chờ chút, có người cứu được chúng ta.
Lãnh Băng Băng lúc này chợt nhớ đến Hạ Thiên, vì vậy nàng vội vàng điện thoại.
- Lãnh Băng Băng, cô xác nhận có người cứu được chúng ta sao?
Hào Đồ vội vàng hỏi.
Lãnh Băng Băng lúc này cũng không có thời gian trả lời Hào Đồ, vì nàng đang điện thoại cho Hạ Thiên, đối phương đang đùa giỡn:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, nhớ tôi rồi sao? Đừng nóng, tôi đã đến cục công an, sẽ đến bên chị ngay lập tức.
- Ủa, cục công an cháy lớn quá, cảnh sát tỷ tỷ, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên có chút kinh ngạc.
- Tôi bị kẹt ở lầu bốn, cậu tranh thủ đến cứu ngay.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói.
- Được, tôi đến ngay.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, chưa đến mười giây sau, mọi người thấy một bóng người lóe lên, sau đó một thanh niên ăn mặc tầm thường xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này tất nhiên là Hạ Thiên, tuy lửa cháy rất mạnh nhưng hắn vẫn có thể tiến vào dễ như không. Khi hắn nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì vội vàng bế nàng lên:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi đưa chị ra ngoài.
- Chờ chút.
Lãnh Băng Băng vội vàng hô lên:
- Trong chỗ này có rất nhiều người, cậu phải cứu bọn họ ra.
- Tại sao phải cứu bọn họ, tôi cũng đâu quen biết gì bọn họ?
Hạ Thiên cũng không quá tình nguyện, hắn quay đầu và nhìn thấy Vu Tiến, vì vậy tức giận nói:
- Sao anh lại thích chết như vậy? Sáng nay tôi vừa cứu anh một mạng, sao bây giờ lại đâm đầu vào chỗ chết rồi?
Vu Tiến lập tức cảm thấy rất khó hiểu, làm gì có ai tình nguyện muốn chết? Nhưng hắn cũng nhận ra Hạ Thiên, tất nhiên cũng không nói gì, dù sao người này cũng đã cứu hắn một mạng.
- Mau cứu người, nếu không tôi chẳng quan tâm đến cậu.
Lãnh Băng Băng thúc dục.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị hôn tôi một cái, tôi sẽ cứu một người, thế nào?
Hạ Thiên bắt đầu cò kè mặc cả.
- Cậu.
Lãnh Băng Băng vừa thẹn vừa giận, người này nghĩ gì vậy? Lúc này còn có tâm tư như vậy sao? Nhưng nàng cũng hiểu tác phong của hắn, vì vậy trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
- Được rồi, cậu cứu người đi, tôi đồng ý.
- Phải hôn trước.
Hạ Thiên chỉ vào mặt mình.
Lãnh Băng Băng chợt sinh ra xúc động muốn để người này chết trong đống lửa, nhưng sự việc khẩn cấp, nàng cũng không thể lãng phí thời gian, vì vậy vội vàng hôn lên mặt Hạ Thiên một cái, sau đó tức giận nói:
- Được chưa? Thế lửa ngày càng mạnh rồi.
- Không sao, vẫn còn chưa cháy đến đây.
Hạ Thiên không chút hoang mang đi đến bên cạnh cửa sổ, hắn dùng hai tay chụp lấy tấm lưới sắt rồi dùng sức đẩy. Một tiếng động lớn vang lên, lưới bảo vệ tróc ra, sau đó hắn đi đến trước mặt Lãnh Băng Băng, hắn ôm nàng nhảy xuống.
Mọi người chợt trợn mắt há mồm, khi đang định nói gì đó thì Hạ Thiên đã nhảy lên cửa sổ, sau đó hắn lại chụp lấy một cảnh sát, lại nhảy xuống. Tình hình cứ tiếp diễn như vậy vài chục lần, toàn bộ quá trình chỉ hơn một phút đồng hồ, Hạ Thiên đã hoàn thành quá trình cứu người. Lúc này kể cả Hào Đồ và các thành viên tổ chuyên án, ngoài Lãnh Băng Băng, ai cũng choáng váng, tên thanh niên mà Lãnh Băng Băng tìm đến có phải là con người nữa không?
- Không xong, còn phạm nhân ở bên trên.
Hào Đồ đột nhiên nghĩ ra, Lưu Thái Hà vẫn còn đang ở phòng thẩm vấn, còn chưa kịp đưa ra.
- Cậu nhanh lên, vẫn còn một người.
Lãnh Băng Băng tranh thủ nói với Hạ Thiên.
- À, cảnh sát tỷ tỷ, tôi vừa cứu ba mươi mốt người, chị nhớ phải hôn tôi ba mươi mốt cái.
Hạ Thiên nói với Lãnh Băng Băng.
- Biết rồi.
Lãnh Băng Băng cực kỳ xấu hổ, gương mặt trở nên nóng hừng hực.
Hạ Thiên lại phóng lên lầu, mà lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần và biết Hạ Thiên lên lầu như thế nào, mọi người càng xem càng há hốc mồm. Người kia trực tiếp chạy lên, một góc thẳng đứng như vậy mà đối phương cứ coi như đất bằng.
- Lãnh Băng Băng, bạn trai của cô không phải người bình thường.
Hào Đồ cũng nhịn không được phải tán thưởng.
- Cục trưởng Hào, cậu ấy là Hạ Thiên, tôi được cậu ấy cứu sống.
Vu Tiến nói.
Hào Đồ càng thêm kinh ngạc:
- Cậu ta chính là thần y cứu cậu sao?
- Đúng vậy, tôi cũng không biết người ta ngoài y thuật phi phàm còn có năng lực thần kỳ như vậy.
Vu Tiến nhớ đến tình cảnh hômn qua mình đến bắt người, trong lòng thầm run sợ, nếu đối phương chống lệnh bắt người thì có hơn phân nửa là cảnh sát chết chắc. Nhưng hắn cũng rất nghi hoặc, không phải bác Hà Minh đã nói đối phương là vị hôn phu của Kiều Tiểu Kiều à? Sao bây giờ lại là bạn trai của Lãnh Băng Băng?
- Đúng là kỳ nhân.
Hào Đồ khen không dứt miệng, nhưng lão cũng rất khó hiểu, vì sao cái tên Hạ Thiên nghe rất quen tai, hình như mình đã nghe ở đâu rồi thì phải?
Lãnh Băng Băng lúc này chợt có chút kinh ngạc:
- Lần này sao lâu như vậy?
Lãnh Băng Băng nói như vậy thì mọi người chợt kỳ quái, Hạ Thiên trước đó cứu người chỉ mất một vài giấy, nhưng bây giờ đã hơn một phút, sao còn chưa xuống?
Lúc này Hạ Thiên đang nhìn Lưu Thái Hà trong phòng thẩm vấn, hắn có chút buồn bực:
- Sao lại là cô?
Lưu Thái Hà thấy Hạ Thiên thì cũng rất kinh ngạc, nàng cũng không biết nói câu nào.
- Này, cô không phải vợ của tên Thái Tử kia sao? Sao lại bị bắt?
Hạ Thiên có chút tò mò.
Lưu Thái Hà vẫn không nói gì.
- Thái Tử đúng là chó má, quả nhiên không ra gì, vợ bị bắt mà không đến cứu.
Hạ Thiên lầm bầm.
Lưu Thái Hà vẫn không nói, nàng ho khan vài cái, dùng khăn che mặt.
- Cô trở thành người câm khi nào?
Hạ Thiên không khỏi nhìn Lưu Thái Hà bằng ánh mắt kỳ quái:
- Thôi được rồi, tôi chẳng muốn cứu cô, để cho cô chết cháy cho rồi.
Hạ Thiên vốn không thích người phụ nữ này, bây giờ đối phương lại không trả lời vấn đề của hắn, tất nhiên hắn sẽ rất mất hứng, vì vậy xoay người muốn bỏ đi.
- Đợi chút.
Lưu Thái Hà cuối cùng cũng mở miệng, nàng đã biết bên ngoài cháy lớn, cũng đoán là có hơn phân nửa do Thái Tử làm ra, nhưng nàng nghĩ rằng Thái Tử sẽ nhân cơ hội này mà cứu mình. Nhưng bây giờ khói trong phòng thẩm vấn ngày càng nhiều, cũng không có người nào đến cứu, nàng bắt đầu hoài nghi.
- Chờ cái gì nữa? Cô chờ chết cháy đi, đợi sau khi chết thì khỏi cần hỏa táng, sợ rằng bị cháy thành tro rồi.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- Anh muốn thế nào...Khụ, khụ...Thế nào mới bằng lòng cứu tôi ra ngoài?
Lưu Thái Hà vừa ho vừa nói, bây giờ khói ngày càng đậm, nàng đã không còn nhìn thấy Hạ Thiên.
- Nếu cô đồng ý gọi điện thoại cho Thái Tử, để hắn tự mình đến trước mặt tôi nhận đòn, như vậy tôi sẽ cứu cô.
Hạ Thiên vẫn còn rất nhớ thương tên Thái Tử.
- Được, tôi đồng ý.
Lưu Thái Hà vội vàng nói, chỉ là điện thoại cho Thái Tử mà thôi, không gì không được.
Hạ Thiên cuối cùng cũng ôm lấy Lưu Thái Hà, sau đó chạy ra cửa sổ nhảy xuống.
- Sao lâu vậy?
Khi thấy Hạ Thiên nhảy xuống thì Lãnh Băng Băng cũng khẽ thở ra.
- À, cô ta quá xấu, tôi không muốn cứu.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Nhưng suy xét vợ cảnh sát tỷ tỷ sẽ hôn tôi, vì vậy tôi phải cứu.
Hạ Thiên nói đến đây thì không khỏi nhắc nhở Lãnh Băng Băng:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ chị phải hôn tôi ba mươi hai cái.
Lãnh Băng Băng không khỏi đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Sau này hãy nói.
- Chị phải hôn tôi trước.
Hạ Thiên muốn Lãnh Băng Băng thực hiện lời hứa ngay lập tức.
Lãnh Băng Băng rất tức tối, lưu manh này nhất định là cố ý, hắn muốn hôn nàng trước mặt mọi người mới chịu.
Nhưng Lãnh Băng Băng cũng biết, nếu mình không hôn thì lưu manh này nhất định sẽ chẳng bỏ qua. Nàng nghĩ lại cũng thấy mình đã hôn hắn một lần, hôn lần nữa cũng không sao, vì vậy mới đưa cặp môi anh đào đến bên má Hạ Thiên.
Trong mắt Hạ Thiên lộ ra cái nhìn xấu xa, hắn đột nhiên khẽ dịch mặt, hai người môi đối môi. Khi Lãnh Băng Băng phát hiện mình bị lừa thì đã không còn kịp, Hạ Thiên đã hôn lên môi nàng, hai tay còn ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, lúc này nàng căn bản không thể thoát ra.
Đám người bên cạnh không khỏi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Thiên, bọn họ đều là người đến từ thành phố Giang Hải, tất nhiên biết rất rõ đại danh của người đẹp băng giá. Người này có thể chinh phục người đẹp lạnh lùng nổi tiếng của cục công an thành phố Giang Hải, thật sự làm người ta ghen ghét và hâm mộ. Nhưng nghĩ đến tình cảnh phi thường vừa rồi của Hạ Thiên, đám người lại cảm thấy mặc cảm, nghĩ lại cũng đúng, chỉ có loại biến thái như vậy mới chinh phục được người đẹp băng giá mạnh mẽ kia mà thôi.
- Cục trưởng Hào, anh không sao đấy chứ?
Vài tên cảnh sát đi tới, người đi đầu là Khúc Phong.
- Để anh thất vọng rồi, chúng tôi không hao tổn một sợi lông nào. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hào Đồ hừ lạnh một tiếng, đám cảnh sát khác cũng nhìn Khúc Phong bằng ánh mắt bất thiện.
Đúng lúc này một viên cảnh sát ở bên cạnh Khúc Phong chợt rút súng nhắm vào Lưu Thái Hà đang ở trên mặt đất rồi bóp cò:
- Đùng, đùng!