- Cảnh sát Lãnh, tôi hy vọng cô không cần vì chuyện đêm nay mà hối hận.
Giọng điệu của Lâm Tử Hào mang theo vài phần phẫn nộ.
Lãnh Băng Băng không trả lời, Hạ Thiên lại đón lời:
- Này, thằng ngu, vợ của tôi chắc chắn sẽ không hối hận, nhưng anh chắc chắn sẽ hối hận.
- Hạ Thiên, cậu muốn gì?
Lâm Tử Hào phẫn nộ nhìn Hạ Thiên, trong lòng đã cực kỳ tức giận, nhưng sau khi tận mắt nhìn Hạ Thiên đánh Lý Minh Hiên thành tàn phế mà không chút sợ hãi, hơn nữa đối phương đánh Lý Minh Hiên thành tàn phế mà bây giờ vẫn bình yên vô sự.
Trước kia Lâm Tử Hào còn cho rằng ở thành phố Giang Hải này không ai đám động đến mình, nhưng bây giờ hắn đã có chút hoài nghi, Hạ Thiên thật sựu dám đánh mình. Tiểu tử này dám phế bỏ người của Lý gia, Lâm Tử Hào hắn là cái đinh rỉ gì?
- Tất nhiên muốn bạy bảo tên ngu ngốc như anh một trận, còn gì nữa? này, hai người đều có mặt ở đây, như vậy tính gộp luôn.
Hạ Thiên đầu tiên chỉ tay về phía Cao Danh Dương và Lâm Tử Hào, sau đó hắn lại nhìn thấy Diệp Thiếu Kiệt và Diệp Mộng Vân, vì vậy cũng tính luôn cả hai người này:
- Đám ngu ngốc các người, ngày đó dám đi theo Lý Minh Hiên đến cướp vợ cảnh sát tỷ tỷ của tôi, Lý Minh Hiên đã là người tàn phế, các người nên đi cùng hắn luôn cho rồi.
- Đừng hồ đồ.
Lãnh Băng Băng thấy Hạ Thiên muốn đánh người thì vội vàng ngăn cản:
- Bây giờ tôi phá án, cậu đừng làm loạn, đừng phá hư vụ án của tôi.
Lãnh Băng Băng lo lắng tất nhiên không phải không có đạo lý, nếu Lâm Tử Hào và Cao Danh Dương làm ầm lên thì đêm nay nàng sẽ cực kỳ bận rộn. Hơn nữa sau này bọn họ sẽ trả đũa, dù sao Lâm gia và Cao gia cũng là những thế lực khổng lồ ở Giang Hải, nếu thật sự muốn đấu, sợ rằng nàng cũng rất khó đối phó.
Hạ Thiên nghe Lãnh Băng Băng nói như vậy thì có chút buồn bực:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi chỉ muốn đánh bọn họ một chút mà thôi, sẽ không chết người.
- Tóm lại bây giờ không được, nếu cậu muốn đánh bọn họ thì sau này còn nhiều cơ hội, qua đêm này rồi nói.
Lãnh Băng Băng ra vẻ không muốn thương lượng, nàng đã biết rất rõ, Hạ Thiên muốn đánh người, căn bản sẽ đánh đối phương sống dở chết dở, đến lúc đó nàng sẽ rất phiền phức. Nàng là cảnh sát, hơn nữa còn tận mắt thấy hắn đánh người, nếu không bắt lại thì nhất định bị ép tội bao che, mà nàng cũng không tình nguyện bắt hắn.
Ý nghĩ này làm Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, từ khi nào nàng đã không tình nguyện bắt Hạ Thiên? Trước nay nàng luôn muốn tống hắn vào nhà tù, chẳng qua nàng không có năng lực đó mà thôi. Tuy bây giờ nàng cũng không có năng lực bắt hắn, nhưng bản chất trong lòng đã biến đổi, nàng dù có thể bắt cũng không bắt.
Hạ Thiên rất buồn bực, rõ ràng trước mắt hắn có bốn người cần ăn đòn nhưng lại không được ra tay, điều này đúng là bức bối.
Nhưng Hạ Thiên nhìn Lâm Tử Hào, hắn thấy Lâm Tử Hào đứng khá gần Diệp Mộng Vân, vì vậy trong lòng có ý nghĩ, những điều khó hiểu trong lòng cũng mất sạch. Nếu không đánh đám người này thì cũng có biện pháp khác để dạy bảo.
Lãnh Băng Băng đột nhiên cảm thấy hoa mắt, hình như nàng thấy một bóng người lóe lên, vì vậy mà không khỏi nhìn sang Hạ Thiên ở bên cạnh. Nàng thấy Hạ Thiên vẫn đứng yên tại chỗ thì trong lòng có chút kỳ quái, nhưng sau đó lại cho rằng mình hoa mắt, cũng không quan tâm.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nghe lời chị, hôm nay không đánh bọn họ.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Lãnh Băng Băng:
- Nhưng bây giờ tôi không đánh người, cảm thấy rất mất hứng, chị có thể an ủi tôi một chút được không?
Lãnh Băng Băng trợn mắt, bộ dạng Hạ Thiên rất cợt nhả, như vậy mà mất hứng sao?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị còn thiếu nợ tôi ba mươi mốt nụ hôn, bây giờ nên thực hiện.
Hạ Thiên bắt đầu muốn hôn.
Lãnh Băng Băng đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn hắn:
- Về nhà nói sau.
Tên lưu manh chết tiệt này lúc nào cũng chán ghét như vậy, cũng không biết mở mắt xem đây là đâu, Lãnh Băng Băng đang đưa một nhóm cảnh sát đi phá án nhưng Hạ Thiên lại muốn hôn, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi đâu nữa?
- Sư phụ, chị Băng Băng thiếu anh ba mươi mốt cái gì?
Triệu Thanh Thanh ở bên cạnh có chút tò mò.
- Là cái này!
Hạ Thiên cười hì hì nói một câu, sau đó hắn đột nhiên ôm lấy Lãnh Băng Băng, sau đó hôn lên cặp môi anh đào của nàng.
Với tốc độ của Hạ Thiên, đừng nói là Lãnh Băng Băng không có dự phòng, dù nàng có đề phòng cũng không kịp phản ứng. Vì vậy Lãnh Băng Băng phải để cho Hạ Thiên cưỡng hiếp, tất nhiên đây cũng không tính là cưỡng hiếp, chỉ là thu nợ mà thôi.
- Ôi, sư phụ, anh quá tuyệt, dám cưỡng hiếp chị Băng Băng trước mặt mọi người.
Triệu Thanh Thanh lại càng hâm mộ Hạ Thiên.
Mà trong mắt Cao Danh Dương và Diệp Thiếu Kiệt không khỏi bùng lên cái nhìn ghen ghét, tên khốn này đúng là quá bố láo, người đẹp băng giá lại để hắn chụp vào tay.
Đồng Giang cầm quân từ trên lầu bốn đi xuống dưới, khi thấy tình cảnh Hạ Thiên hôn Lãnh Băng Băng thì chợt sững sờ, ngay sau đó lại cảm khái. Người này quả nhiên là bạn trai của Lãnh Băng Băng, may mà lần trước hắn thức thời không đắc tội với đối phương, nếu không sau này sẽ rất khó sống ở cục cảnh sát.
Nhưng khi nghĩ về con gái của mình thì Đồng Giang có chút buồn bực, con gái có bệnh, biết làm sao đây?
Lâm Tử Hào nhìn Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng ôm nhau mà trong lòng giống như có gì đó đang cắn xé, tên khốn này dám cướp Mộc Hàm của hắn, bây giờ còn chiếm được cả Lãnh Băng Băng. Càng làm hắn cảm thấy tức tối, tên khốn kia là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều, vì sao tất cả những thứ gì tốt cũng bị đối phương cướp đi sạch?
Đúng lúc này Lâm Tử Hào đột nhiên cảm thấy lửa nóng dưới bụng bùng lên, trí óc cũng hỗn loạn, lửa dục mạnh như giông bão, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt lóng lánh thú tính. Hắn vô thức phóng về phía Lãnh Băng Băng, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện trong không trung có một lực lượng vô hình ngăn cản mình, lúc này hắn ngửi thấy mùi nước hoa, vì vậy đột nhiên xoay người nhào về phía Diệp Mộng Vân.
- Á... ...
Diệp Mộng Vân hô lên một tiếng, sau đó cặp môi đã bị Lâm Tử Hào ép lên.
Khoảnh khắc này Diệp Mộng Vân cảm thấy có chút vui sướng, Lâm Tử Hào yêu mình sao? Nếu thật sự có thể trèo lên cây đại thụ Lâm Tử Hào, như vậy nửa đời sau của nàng sẽ rất thư thái, vì vây dù trong lòng có chút buồn bực nhưng vẫn không kháng cự.
Nhưng một giây sau Diệp Mộng Vân đã cảm thấy tình cảnh không đúng, Lâm Tử Hào không chỉ điên cuồng hôn nàng, hơn nữa còn xé rách quần áo của nàng, giữa thanh thiên bạch nhật mà hắn dám xé váy nàng.
- Lâm thiếu gia, anh làm gì?
Diệp Mộng Vân rốt cuộc cũng hô lên kinh hoàng, dù nàng không ngại lên giường với Lâm Tử Hào, nhưng nàng cũng không tình nguyện để hắn cưỡng hiếp trước mặt biết bao nhiêu người.
- Tử Hào, anh làm sao vậy?
Cao Danh Dương đã phát hiện tình cảnh không đúng, hắn vội vàng chạy đến kéo áo Lâm Tử Hào.
- Cút ngay.
Lâm Tử Hào dùng ánh mắt đỏ máu nhìn Cao Danh Dương, hắn quát lớn, sau đó đấm ra một quyền.
Cao Danh Dương căn bản không ngờ Lâm Tử Hào lại ra tay, vì vậy mà ột đấm đánh vào mặt, nửa bên mặt lập tức sưng phồng lên.
- Lâm thiếu gia, anh không sao đấy chứ?
Diệp Thiếu Kiệt đặt câu hỏi, nhưng hắn cũng không ngăn cản. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân có chuyện gì đó phát sinh, như vậy là chuyện tốt với hắn.
- Xoẹt... ....
Váy của Diệp Mộng Vân đã bị xé rách một mảnh, Lâm Tử Hào đưa hai tay lên xoa bóp bộ ngực của nàng, chuẩn bị kéo nịt ngực.
- Cứu, cứu mạng... ....
Diệp Mộng Vân giữ chặt lấy nịt ngực, nàng không thể không kêu cứu.
- Yeah, cường bạo trước mặt mọi người, quá trâu, sư phụ tôi chỉ ép một nụ hôn mà thôi.
Triệu Thanh Thanh ở bên kia chợt cảm khái, Lâm Tử Hào này quá trâu chó, rõ ràng còn chơi cao tay hơn cả sư phụ. Nhưng người này cũng không có ánh mắt tinh đời, loại phụ nữ nát hàng như Diệp Mộng Vân cũng cường bạo cho được, xem ra sư phụ của nàng dù sao cũng tinh mắt hơn, cưỡng hiếp một Lãnh Băng Băng siêu cấp mỹ nhân.
Lãnh Băng Băng đang bị Hạ Thiên hôn đến mức trời đất quay cuồng, khi nghe thấy tiếng thét của Diệp Mộng Vân thì nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Sau đó nàng đẩy Hạ Thiên ra, nhìn về phía truyền đến tiếng kêu cứu, ngay sau đó nàng chợt sững sờ. Tận thế rồi sao? Nếu không sao lại phát sinh sự việc thô bỉ như vậy?
- Lâm Tử Hào, dừng tay cho tôi.
Lãnh Băng Băng sững sờ trong khoảnh khắc, ngay sau đó nàng cũng kịp phản ứng, nàng quát lên nghiêm nghị.
Nhưng Lâm Tử Hào giống như không nghe thấy, hắn ép Diệp Mộng Vân lên tường, một bàn tay thọc vào trong váy của nàng.
Đồng Giang ở bên kia cuối cùng cũng kịp phản ứng, người này dám chơi trò cưỡng hiếp trước mặt mọi người, quá trâu chó, dù là ai cũng không thể cho hành động đê tiện như vậy xảy ra được.
Đồng Giang phóng đến sau lưng Lâm Tử Hào, hắn nện súng lên sau gáy đối phương. Lâm Tử Hào kêu thảm một tiếng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
- Hôn mê nhanh vậy sao?
Triệu Thanh Thanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Tử Hào:
- Đúng là vô dụng, cưỡng hiếp không thành, nhìn sư phụ của tôi xem, nói cưỡng hiếp là cưỡng hiếp, chị Băng Băng không phải bị chơi rồi sao?
- Thanh Thanh, nói bậy bạ gì vậy?
Lãnh Băng Băng vừa thẹn vừa giận, sao mình lại quen biết một con bé dở hơi thế này?
- Chị Băng Băng, vậy là chị bị sư phụ cưỡng hiếp rồi sao?
Triệu Thanh Thanh ra vẻ rất vô tội, sau đó nàng nhìn Diệp Mộng Vân:
- Đúng là kỳ quái, Lâm Tử Hào sao lại chụp cô ta? Mình rõ ràng đẹp hơn cô ta?
Triệu Thanh Thanh nghiêng đầu rồi chợt à một tiếng:
- À, hiểu rồi, Lâm Tử Hào nhất định thầm thương trộm nhớ chị Băng Băng, sau đó phát hiện chị Băng Băng bị sư phụ hớt tay trên, vì quá tức nên tìm ngay phụ nữ để cường bạo. Nhất định là như vậy, mình quá thông minh.
- Em nói bậy bạ, đêm nay đưa em về nhà.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Triệu Thanh Thanh.
- Ơ, em không nói nữa.
Triệu Thanh Thanh tranh thủ thời gian câm miệng, nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lãnh Băng Băng:
- Chị Băng Băng, chị đừng đuổi em đi, em sẽ không để người ta kéo vào phòng, sau đó mất cái xử nữ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lãnh Băng Băng thiếu chút nữa thì tan vỡ, nha đầu kia nói quái quỷ gì vậy?
Đúng lúc này Đồng Giang đi đến coi như giải cứu Lãnh Băng Băng:
- Cục trưởng, đã kiểm tra xong, tìm được vài thiết bị quản chế, còn có khá nhiều đĩa CD.
- Rất tốt, mang đi hết, cung đưa tất cả đám người trong Đêm Giai Nhân đi, đám khách sau khi được xác minh thân phận thì có thể cho đi trước.
Lãnh Băng Băng phân phó.
- Vâng, cục trưởng.
Đồng Giang lên tiếng, sau đó chuẩn bị bỏ đi.
- Đợi chút, những chuyện đó để người khác làm.
Lãnh Băng Băng giữ Đồng Giang ở lại, sau đó nàng chỉ Lâm Tử Hào và Diệp Mộng Vân:
- Đưa bọn họ về, trước tiên xử lý vụ này trước đã