Hạ Thiên không thừa nhận thì Lãnh Băng Băng cũng không còn cách nào khác, nhưng nàng biết chuyện này có hơn phân nữa liên quan đến hắn, chẳng qua nàng không tiếp tục truy vấn. Vì hắn có thừa nhận thì Lâm Tử Hào muốn cưỡng hiếp Diệp Mộng Vân trước mặt mọi người là sự thật không thể thay đổi, còn Lâm Tử Hào có bị người ta động tay động chân hay không, cũng không ai nhìn thấy, cũng không có chứng cứ.
- Chị Băng Băng, các người ở bên trong làm gì vậy? Đừng nói yêu đương vụng trộm đấy nhé. Chúng ta về nhà thì muốn làm gì thì làm.
Âm thanh của Triệu Thanh Thanh ngoài cửa truyền vào, nàng nói xong còn ngáp một cái:
- Em buồn ngủ quá.
- Triệu Thanh Thanh, không nói bậy sẽ chết người sao?
Lãnh Băng Băng kéo cửa ra, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Triệu Thanh Thanh, cái gì mà yêu đương vụng trộm? Dù nàng thật sự có làm gì với Hạ Thiên ở bên trong cũng đâu phải vụng trộm?
- Chị Băng Băng, em rất buồn ngủ, em muốn về nhà đi ngủ.
Triệu Thanh Thanh ngáp liên tục, xem ra mệt mỏi thật sự.
Lãnh Băng Băng thấy Triệu Thanh Thanh như vậy thì nói với Hạ Thiên:
- Cậu đưa Thanh Thanh về trước, tôi còn có việc trong cục.
- Chị Băng Băng, em muốn ngủ với chị.
Triệu Thanh Thanh lôi kéo Lãnh Băng Băng:
- Em sợ đến tối sẽ gặp ác mộng.
- Chẳng phải em không sợ gì sao?
Lãnh Băng Băng có chút kỳ quái.
- Bây giờ em gặp chị và sư phụ, tất nhiên sẽ không sợ, nhưng tối ngủ một mình thì em nhất định sẽ gặp ác mộng.
Triệu Thanh Thanh có đầy đủ lý do, sau đó nàng bắt đầu năn nỉ Lãnh Băng Băng:
- Chị Băng Băng, chị về cùng ngủ với em đi.
- Không được, cảnh sát tỷ tỷ ngủ với em, anh ngủ với ai?
Hạ Thiên lại có tính toán khác biệt, hắn còn muốn ngủ cùng với vợ cảnh sát tỷ tỷ.
- Sư phụ, nếu anh muốn ngủ cùng với chúng tôi thì cứ tự nhiên, tôi không ngại.
Triệu Thanh Thanh ngáp một cái.
- Nhưng anh ngại.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn cũng không muốn ngủ cùng một chỗ với Triệu Thanh Thanh, nếu có vấn đề gì xảy ra thì nàng lại ép hắn coi là vợ, như vậy rất phiền. Hắn cảm thấy Triệu Thanh Thanh không đủ xinh đẹp, không thể làm vợ bé được.
- Nếu anh ngại thì cứ ngủ một mình.
Triệu Thanh Thanh đã ôm lấy Lãnh Băng Băng:
- Không được, chị Băng Băng, em thật sự không còn chịu được, mau về nhà thôi.
- Nơi đây còn có việc.
Lãnh Băng Băng cảm thấy có chút khó khăn.
- Cục trưởng, chị cứ về nhà nghỉ ngơi, chỗ này có tôi là được.
Đồng Giang lúc này cũng đi tới, bộ dạng rất nịnh hót.
- Được rồi, như vậy vất vả anh.
Lãnh Băng Băng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nàng vốn là phó cục trưởng, cũng không cần nhúng tay vào tất cả mọi chuyện. Bây giờ để Đồng Giang phụ trách là chuyện đương nhiên, nàng chỉ có thói quen phá án mà thôi.
Lãnh Băng Băng đưa Triệu Thanh Thanh đang buồn ngủ rả rời và Hạ Thiên về biệt thự số mười ba khu Cảnh Uyển, sau đó nàng ôm Triệu Thanh Thanh vào phòng ngủ của mình, còn Hạ Thiên thì rất bi kịch, hắn phải ngủ một mình một phòng. Tuy hắn cũng có xúc động muốn chạy sang ôm các nàng ngủ một giấc nhưng cuối cùng cũng nhịn được, hắn không muốn bị nha đầu Triệu Thanh Thanh quấn lấy người.
... ....
Ngày hôm sau Hạ Thiên thức dậy tương đối trễ, sau đó hắn phát hiện chỉ có một mình Triệu Thanh Thanh ở phòng khách.
- Cảnh sát tỷ tỷ đâu?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Chị Băng Băng đi làm rồi.
Triệu Thanh Thanh trả lời, ngay sau đó nàng lại phàn nàn:
- Sư phụ, sao anh dậy muộn như vậy? Tôi vẫn chờ anh ăn sáng, đúng là đói chết người.
- Chờ anh ăn sáng làm gì?
Hạ Thiên không nghĩ ra:
- Em không thể ăn một mình sao?
- Em có biết làm bữa sáng đâu?
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nói.
Hạ Thiên càng không nghĩ ra:
- Em không biết làm bữa sáng thì không thể ra ngoài mua sao? Anh cũng sẽ không nấu bữa sáng cho em.
Tuy Hạ Thiên không phải đầu bếp trứ danh nhưng dù sao làm một bữa sáng cũng không là gì, nhưng hắn sẽ không bao giờ làm cơm sáng cho Triệu Thanh Thanh.
- Sư phụ, em vì muốn mua bữa sáng nên mới chờ anh thức dậy.
Triệu Thanh Thanh nói.
Hạ Thiên có chút chóng mặt, nha đầu này nói quá rối loạn, nàng muốn mua bữa sáng sao lại chờ hắn thức dậy?
Triệu Thanh Thanh không chờ Hạ Thiên đặt câu hỏi, nàng nói ngay:
- Sư phụ, anh muốn ăn gì? Tôi mua giúp anh.
- À, tùy tiện thôi, không cần mua mỳ, anh không thích ăn mỳ.
Hạ Thiên tự nhận không có yêu cầu cao với vấn đề ăn uống.
- Biết rồi, tôi sẽ đi ngay.
Triệu Thanh Thanh gật đầu nhưng không chuyển động.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Sao còn chưa đi?
- Sư phụ, tôi chờ anh trả thù lao.
Triệu Thanh Thanh nháy mắt:
- Tôi quên xin tiền của chị Băng Băng, trên người tôi cũng không còn tiền, anh bảo tôi nên mua bữa sáng thế nào đây?
- Em không có tiền sao không nói sớm?
Hạ Thiên bĩu môi, hắn lấy vài tờ tiền trong túi đưa cho Triệu Thanh Thanh:
- Cầm đi.
- Tạ ơn sư phụ!
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nhận tiền, sau đó nàng nhảy dựng ra khỏi phòng. Rõ ràng nàng chờ Hạ Thiên thức dậy cũng không phải muốn cùng ăn sáng, vì nàng không có tiền, lúc này có tiền rồi, tất nhiên nàng phải phóng đi rất nhanh.
Cũng may Triệu Thanh Thanh cầm tiền cũng biết làm việc, chỉ một lát sau đã mua bữa sáng quay về. Nàng mua còn thừa khá nhiều tiền, nàng cũng không muốn trả lại cho Hạ Thiên, rõ ràng đã tham ô mất, nhưng Hạ Thiên cũng không so đo, cũng không quan tâm.
- Sư phụ, tôi quyết định những ngày nay không ra ngoài chơi, hay anh giúp tôi luyện công?
Triệu Thanh Thanh vừa ăn sáng vừa nói.
- Không có hứng.
Hạ Thiên từ chối ngay.
- Sư phụ, sao anh không có trách nhiệm như vậy, anh thu đồ đệ phải chịu trách nhiệm dạy võ chứ?
Triệu Thanh Thanh có chút bất mãn.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Anh thu em làm đồ đệ sao?
Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực, người này đúng là, người ta gọi mình là sư phụ nhưng không chịu thừa nhận, đúng là không có lý lẽ.
- Sư phụ, dù tôi không phải đồ đệ của anh, nhưng anh cũng có thể giúp tôi luyện võ chứ? Anh không biết, luyện võ với người đẹp sẽ là cơ hội lớn sao?
Triệu Thanh Thanh cố gắng thuyết phục Hạ Thiên:
- Anh có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, mà tôi sẽ không quan tâm.
- Anh không thích chiếm tiện nghi của em.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Còn nữa, em cũng không phải là người đẹp, chỉ có cảnh sát tỷ tỷ mới gọi là người đẹp.
- Sư phụ, anh đừng yêu cầu quá cao vậy chứ?
Triệu Thanh Thanh có chút tức tối, nàng không tính là người đẹp thì trên đời này làm quái gì còn người đẹp? Không thể yêu cầu người nào cũng yêu nghiệt như chị Băng Băng được chứ?
- Gần đây anh có yêu cầu rất cao, anh đẹp trai lồng lộng, tất nhiên vợ anh phải đẹp dữ dội mới được.
Hạ Thiên thừa nhận câu nói của Triệu Thanh Thanh.
Triệu Thanh Thanh bĩu môi, nếu như loại người Hạ Thiên mà đẹp trai nhất, sợ rằng nàng sẽ là người đẹp siêu cấp rồi. Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ như vậy mà không nói ra.
- Sư phụ, anh theo tôi luyện võ nhé, tôi đang học võ "Gái đánh người" của anh.
Triệu Thanh Thanh bắt đầu năn nỉ:
- Đáng lý ra em sẽ luyện với chị Băng Băng, nhưng chị ấy quá bận rộn, cũng không có nhiều thời gian giúp tôi.
- Em thật sự thích luyện võ vậy sao?
Hạ Thiên đột nhiên nhớ đến một vấn đề, hắn mở miệng hỏi.
- Tất nhiên là muốn luyện, em muốn trở thành nữ hiệp đệ nhất thiên hạ.
Triệu Thanh Thanh vội vàng nói.
- Vậy thì được, anh đưa em đến một nơi, nơi đó đảm bảo mỗi ngày sẽ có người cùng luyện võ với em.
Hạ Thiên nghĩ ngay đến Liễu Mộng đang tìm người luyện võ, bây giờ Triệu Thanh Thanh muốn luyện công, như vậy đưa nàng đến cho Liễu Mộng. Còn Triệu Thanh Thanh có bị bầm dập khi luyện võ với Liễu Mộng hay không, điều này cũng không cần hắn lo lắng.
Sau khi biết sẽ đến nhà Kiều Tiểu Kiều, hơn nữa còn luyện võ với ma nữ đệ nhất thiên hạ trong tương lai, Triệu Thanh Thanh lập tức trở nên vui sướng và hưng phấn, cuối cùng nàng thúc dục Hạ Thiên đi đến Kiều gia.
Trước đó Triệu Thanh Thanh đãc có quen biết với Kiều Tiểu Kiều, vì vậy Kiều Tiểu Kiều nhìn thấy Triệu Thanh Thanh thì không cảm thấy bất ngờ. Liễu Mộng biết Triệu Thanh Thanh đến giúp mình luyện võ thì cũng vui sướng cho Hạ Thiên một nụ hôn cháy lưỡi, Mộc Hàm cũng vui sướng tặng Hạ Thiên một nụ hôn ngất ngây. Thậm chí ngay cả Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng có xúc động muốn hôn chết Hạ Thiên, sắc lang này cuối cùng cũng làm việc ra hồn.
Vài ngày qua Mộc Hàm đáng lý ra đã cứu giúp Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi, nhưng Mộc Hàm cũng căn bản không phải là đối thủ của Liễu Mộng. Sau đó Liễu Mộng cảm thấy mất hứng, nàng kéo cả ba nàng đến cùng luyện võ. Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đáng thương lại là bao cát, Mộc Hàm cũng giống như vậy, bây giờ có người thay thế, tất nhiên các nàng sẽ rất vui sướng.
Khi thấy gương mặt Kiều Phượng Nhi, Kiều Hoàng Nhi và Mộc Hàm có vẻ bầm dập thì hai mắt Triệu Thanh Thanh chợt tỏa sáng, xem ra ma nữ tương lai đệ nhất thiên hạ rất lợi hại, nàng thích người lợi hại.
Sau khi thoát khỏi một Triệu Thanh Thanh phiền toái, lại cho vợ mình một bao cát, Hạ Thiên rất hài lòng. Hắn muốn lên ở cùng Kiều Tiểu Kiều, nhưng thấy nàng vẫn bận rộn với máy tính, hơn nữa hắn cũng chẳng hiểu gì, vì vậy hắn đành phải di cư.
Đúng lúc này hắn nhận được điện thoại của Kiều Đông Hải:
- Hạ Thiên, cậu đang ở đâu, có rãnh không?
- Tôi đang ở trong biệt thự của Tiểu Kiều.
Hạ Thiên trả lời. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Cậu đang ở đó sao, à, tôi cúp máy trước.
Kiều Đông Hải cúp điện thoại, sau đó hắn từ bên ngoài đi vào, thì ra hắn đến bên ngoài biệt thự của Kiều Tiểu Kiều mới điện thoại cho Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, nghe nói cậu đem Lâm Tử Hào đến cục cảnh sát phải không? Ha ha, tối hôm qua tôi uống rượu ngủ đến bây giờ mới tỉnh, lúc này mới biết tin.
Kiều Đông Hải nói với vẻ mặt hưng phấn.
- Không phải tôi ép hắn, tự hắn động dục.
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
- Không phải cậu sao?
Kiều Đông Hải có chút sững sờ.
- Không phải tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói, nếu đã gạt người thì phải triệt để một chút.
- Thôi được, dù có phải cậu hay không thì tin tức này cũng làm tôi rất vui sướng.
Kiều Đông Hải cũng không tiếp tục dây dưa ở đề tài này, hắn cho rằng có hơn phân nửa là Hạ Thiên ra tay, nhưng Hạ Thiên không thừa nhận thì hắn cũng không ép.
Kiều Đông Hải khựng lại rồi nói thêm:
- Đúng rồi, Hạ Thiên, Tô Tiểu Xán hẹn tôi đi đánh bowling, cậu ta nói tôi hẹn cậu, nếu rảnh thì đến chơi cho vui.
- Bowling thú vị lắm sao?
Hạ Thiên hỏi một câu.