- Điều này cũng chưa hẳn, Triệu công tử dù có năng lực giết người, nhưng hắn sẽ cơ bản không can thiệp vào những chuyện mà các người đang làm. Nếu chuyện gì hắn ta cũng đều tự mình ra tay, như vậy còn cần đám nô tài như các người làm gì?
Mộc Hàm hừ khẽ một tiếng:
- Hơn nữa chính tai tôi đã nghe nói, Kiều gia nếu không có Kiều Tiểu Kiều thì sẽ chẳng thể chịu nổi một đòn, đây rõ ràng có ý nghĩ bất chính, anh không muốn Tiểu Kiều chết sao?
- Không phải, cho đến bây giờ tôi cũng không muốn Tiểu Kiều phải chết, tôi chỉ muốn tạo ra tình huống Tiểu Kiều bất lực phải cầu xin trợ giúp. Vì vậy tôi có thể khống chế Tiểu Kiều, sau đó hoàn toàn khống chế Kiều gia.
Lâm Tử Hào vội vàng nói:
- Mộc Hàm, cô cũng biết, Triệu công tử muốn có được một Kiều gia có Kiều Tiểu Kiều, nếu không có Kiều Tiểu Kiều thì Kiều gia sẽ không có giá trị lớn với Triệu công tử, sẽ không đáng để tranh giành.
- Lâm Tử Hào, tôi cũng không biết những vấn đề này.
Mộc Hàm có chút bất mãn, sau đó nàng quay dầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, nghe hắn nói như vậy hình như cũng không mướn sát thủ, chúng ta nên xử lý hắn thế nào đây?
- Nếu đã không phải là hắn, như vậy cũng không còn giá trị sử dụng, vậy thì ném xuống cho rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn khẽ buông tay, thân thể Lâm Tử Hào rơi thẳng xuống.
- Á... ....
Lâm Tử Hào phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết.
Mộc Hàm ngây người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Chồng, cậu...Cậu thật sự ném hắn xuống sao?
- Không ném thì giữ lại làm gì? Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải chết, chết sớm thì tốt hơn.
Hạ Thiên ra vẻ rất quan tâm:
- Tôi vì tốt cho hắn.
Mộc Hàm có chút sững sờ, người ta tốt xấu gì cũng là công tử của bí thư tỉnh ủy, cứ chết như vậy sao?
Khoảnh khắc này Mộc Hàm có chút lo lắng, vấn đề này thật sự là chuyện lớn, nhưng sau khi suy xét lại cẩn thận thì thân phận của Lâm Tử Hào còn kém cả Lý Minh Hiên, Hạ Thiên có thể phế Lý Minh Hiên, bây giờ giết chết Lâm Tử Hào cũng không đáng là gì.
- Ủa?
Hạ Thiên đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sao không còn nghe thấy âm thanh của Lâm Tử Hào? Chẳng lẽ bị hù chết giữa không trung? Nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá nhát gan.
Hạ Thiên ló đầu ra nhìn thì có chút sững sốt, hắn tức giận mắng lớn:
- Tên khốn nào giám đối nghịch với tôi?
- Sao vậy?
Mộc Hàm không khỏi hỏi.
- Lâm Tử Hào ngu ngốc đã được cứu.
Hạ Thiên tức giận nói, với ánh mắt của hắn, tất nhiên có thể nhìn rõ tình huống ở bên dưới, lúc này Lâm Tử Hào không còn rơi tự do, càng không rơi xuống đất, đối phương đã biến mất một cách cực kỳ thần kỳ.
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, nàng cũng chạy đến bên cạnh nhìn xuống, quả nhiên không thấy được Lâm Tử Hào, nàng không khỏi lầu bầu:
- Ai cứu Lâm Tử Hào?
Rõ ràng dưới tình huống này mà cứu được Lâm Tử Hào, như vậy đối phương cũng không phải người thường, điều này làm cho Mộc Hàm thầm nghĩ, chẳng lẽ là Mị Nhi?
Mị Nhi luôn đi theo Hạ Thiên, với thân thủ của nàng thì cũng có thể cứu Lâm Tử Hào trước khi bị rơi xuống đất, nhưng Mộc Hàm nghĩ không ra, Mị Nhi chẳng phải luôn giúp Hạ Thiên sao?
- Tên ngốc Lâm Tử Hào quả nhiên rất may mắn, xem ra lần sau không nên ném hắn xuống, phải trực tiếp bóp chết hắn.
Hạ Thiên ra vẻ không sung sướng gì.
- Thôi bỏ, chồng, sau này còn có cơ hội, chúng ta đi thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mộc Hàm dùng giọng dịu dàng khuyên nhủ, thật ra nàng thấy Lâm Tử Hào được cứu cũng tốt, nói cách khác, sự việc không náo loạn thì sẽ tránh được phiền toái.
- Được rồi, chúng ta đến nhà cảnh sát tỷ tỷ lấy quần áo.
Hạ Thiên dù không vui sướng gì, nhưng hắn cũng không quá quan tâm, Lâm Tử Hào sống thêm vài ngày cũng chẳng sao.
... ....
Vài phút sau Hạ Thiên và Mộc Hàm ra khỏi tòa nhà Hải Giang, cả hai lên xe, Mộc Hàm chạy về phía nhà Lãnh Băng Băng.
Xe chạy được vài kilomet thì đoạn đường phía trước chợt trở nên cực kỳ hỗn loạn, trên đường đầy người và xe. Điều này làm cho Mộc Hàm rất buồn bực, bây giờ không phải giờ cao điểm, chỗ này cũng kẹt xe, nếu không sao lại như vậy?
Sau khi đi được vài chục mét như ốc sên thì Mộc Hàm cuối cùng cũng biết được nguyên nhân, thì ra phía trước có người muốn nhảy lầu.
Phía trước là một ngôi nhà năm tầng, dưới lầu là một dãy cửa hàng, phần lớn đều là nhà hàng, có một quán lẩu Trùng Khánh ở bên trên, trên ban công lầu bốn có một người phụ nữ, người này tóc tai bù xù, một chân đã đưa ra ngoài, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.
- Đừng lên đây, tiếp tục đi lên tôi sẽ nhảy xuống.
Giọng điệu của người phụ nữ kia có vẻ khàn khàn, nàng cố gắng uy hiếp đám cảnh sát đang cố gắng tiếp cận.
- Đừng kích động, có gì chúng ta thương lượng... ....
Tên cảnh sát vẫn còn đang tính toán thuyết phục người phụ nữ bỏ đi ý định nhảy lầu, mà đám cảnh sát bên dưới đã chuẩn bị rất nhiều nệm, rõ ràng để phòng ngừa tình cảnh xấu.
Đám quàn chúng thì ồn ào:
- Con bà nó, nhảy đi, sao còn chưa nhảy?
- Đúng vậy, ông chờ nửa giờ rồi, nhảy đi cho đẹp... ....
- Cuối cùng có nhảy không? Đừng lãng phí thời gian vàng ngọc của mọi người... ....
- Tôi đang nghĩ thừa cô hội cô ta nhảy lầu để quay vidieo, trò này mà tung lên mạng thì số lượng người xem sẽ lọt top.
Mộc Hàm thấy tình cảnh như vậy thì có chút đau đầu, đám người này rõ ràng đến xem náo nhiệt, hơn nữa còn chắn đường, đúng là khó thể tha thứ.
Hạ Thiên cũng rất khó chịu, hắn đang muốn nhanh chóng đến nhà cảnh sát tỷ tỷ lấy quần áo để Mộc Hàm múa thoát y, đám người này chắn đường làm gì? Ngăn cản bọn họ làm chuyện chính sao?
Hạ Thiên mở cửa xe bước xuống, hắn đi xuống dưới lầu rồi hét lên với người trên ban công:
- Này, cuối cùng có nhảy không? Nếu không thì về nhà đi.
- Tiên sinh, xin đừng quấy rối, chuyên gia đàm phán của chúng tôi đang khuyên giải đối tượng.
Tuy bên cạnh cũng có không ít người có ý nghĩ như Hạ Thiên, nhưng hô hào lớn tiếng cũng chỉ có hắn mà thôi, vì vậy mà cảnh sát chú ý, vì vậy có người đến dạy bảo hắn ngay lập tức.
- Đám cảnh sát các người cũng quá vô dụng, không biết tiến lên ôm cô ấy xuống sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn đám cảnh sát.
Viên cảnh sát chợt mất hứng:
- Anh nói sao? Cảnh sát chúng tôi vô dụng, vậy anh có tác dụng gì sao? Đám người các anh ngoài ồn ào thì biết gì? Không biết làm chút chuyện có ý nghĩa sao?
- Tất nhiên tôi có thể dùng.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn viên cảnh sát:
- Bây giờ tôi sẽ đưa cô gái đang ở trên đó xuống đây.
- Tôi xem anh làm sao... ....
Viên cảnh sát còn chưa nói xong thì đã há hốc miệng, sau đó hắn dụi dụi mắt, khoảnh khắc này hắn nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
Hạ Thiên cứ như vậy mà nhảy lên lầu, sau đó chạy vài vòng đã lên lầu ba, cuối cùng nhảy một cái lên lầu bốn, toàn bộ quá trình chỉ mất vài giây, cuối cùng hắn xuất hiện bên cạnh người phụ nữ trên lầu bốn.
- Cậu...Cậu...Cậu... ....
Người phụ nữ thấy Hạ Thiên đi từ bên dưới lên, nàng không khỏi trợn mắt há mồm.
- Này, rốt cuộc có nhảy không?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người phụ nữ:
- Nhảy thì nhảy đi, không nhảy thì về nhà, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
- Tôi...Tôi nhảy hay không liên quan gì đến cậu?
Người phụ nữ kia sững sốt, sau đó lập tức phục hồi tinh thần trở lại.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn, hắn khẽ vươn tay đẩy người phụ nữ xuống.
- Anh làm gì?
Người được gọi là chuyên gia đàm phán chợt quát lớn.
Đám người bên dưới cũng thét lên kinh hãi.
- Á, nhảy rồi... ....
- Chụp ảnh, quay phim nhanh lên... ....
- Kích thích thật, cuối cùng cũng được thấy người nhảy lầu... ....
... ....
- Á... ....
Người phụ nữ lại thét lên:
- Cứu mạng... ....
Đám cảnh sát bên dưới tranh thủ thời gian di chuyển nệm để đón người phụ nữ, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện một bóng người lóe lên, khoảnh khắc khi người phụ nữ chạm đất thì cái bóng kia đã chụp lấy, sau đó người phụ nữ lơ lửng trên mặt đất.
- Á... ....
Người phụ nữ kia kêu thét một lúc lâu, sau đó mới ý thức được mình chưa chết;
- Tôi..Tôi không sao?
- Không muốn chết sao không nói sớm?
Người chụp lấy người phụ nữ chính là Hạ Thiên:
- Được rồi, bây giờ đừng nhảy lầu nữa, về đi.
- Cậu, đồ khốn, thả tôi xuống.
Người phụ nữ kia quát lớn.
- Cô không thể không chết đi sao?
Hạ Thiên bĩu môi, hắn xoay người bỏ đi, người phụ nữ kia còn muốn kêu gào nhưn Hạ Thiên đã biến mất.
- Sao vậy, sao không chết?
- Kỳ quái, sao vậy nhỉ? Dù không chết cũng phải gãy tay gãy chân chứ?
- Hình như có người chụp được cô ta... ....
- Tôi thấy có một người phóng lên đẩy người phụ nữ kia xuống mà... ....
- Các người nhất định là hoa mắt, tôi chỉ thấy cảnh sát dùng nệm đỡ được người phụ nữ kia... ....
Đám người bắt đầu nghị luận ồn ào, cảnh sát cũng đưa người phụ nữ kia đi, dân chúng vây quanh không còn gì để xem, vì vậy nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này chiếc Audi A7 của Mộc Hàm cuối cùng cũng có thể chạy đi, Hạ Thiên ngồi trong xe thầm nói:
- Cuối cùng cũng đuổi được đám người này đi.
- Chồng, sao cậu lại đẩy người phụ nữ kia xuống?
Mộc Hàm vừa lái xe vừa hỏi:
- Anh không thể kéo người ta lại sao?
Mộc Hàm thấy rất rõ động tác của Hạ Thiên, trong đầu nàng có ý nghĩ cổ quái, chẳng lẽ chồng mình không ném chết Lâm Tử Hào, bây giờ muốn đẩy ngã một người khác để đền bù sao?
- À, Đại sư phụ có nói, người nhảy lầu thường phải cho bọn họ chính thức trải nghiệm một lần, như vậy sau này sẽ chừa đến già.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Chị không thấy người phụ nữ kia kêu cứu sao? Sau này cô ta sẽ không nhảy lầu nữa.
Mộc Hàm nghe như vậy thì không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, cũng không ngờ chồng mình có lúc hảo tâm như vậy.
Một lát sau xe chạy vào khu Cảnh Uyển, Mộc Hàm chạy đến biệt thự số mười ba, khi dừng xe thì Hạ Thiên bước xuống lấy chìa khóa mở cửa.
Hai người vừa vào phòng khách thì cửa nhà tắm cũng mở ra, một cô gái vừa dùng khăn chà xát mái tóc vừa nói:
- Thoải mái quá, nơi này rất tốt, mình muốn ở đây một lúc... ....
Cô gái thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm thì không khỏi hét ầm lên:
- Các người là ai? Vào bằng cách nào?