Khi Sở Dao đang chuẩn bị để đến tối đi chém người thì Hạ Thiên cũng nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng.
- Tối qua Lô Tác Lâm và Lô Tử Minh đã chết, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi, nàng ngược lại cũng không trực tiếp hỏi có phải Hạ Thiên giết người hay không.
- À, hai tên khốn kia bắt cóc chị Vân Mạn, tôi giết cho sạch.
Hạ Thiên không che giấu.
Lãnh Băng Băng không khỏi cắn môi, sao kẻ này xem thường sinh mạng như vậy.
- Cậu có biết Tứ Hải bang đã phát lệnh truy sát rồi không?
Lãnh Băng Băng có chút tức giận nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, lệnh truy sát toàn bang là gì? Bọn họ muốn giết tôi sao?
- Đúng vậy, đúng là như thế, bây giờ đám người Tứ Hải bang muốn giết cậu, vì giết cậu thì có thể lên làm bang chủ.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- À, không sao, trước tiên tôi đi tìm chị Hinh cái đã, sau đó tôi sẽ tìm cách xử lý người Tứ Hải bang... ...
Hạ Thiên dùng giọng hời hợt nói.
- Cậu... ....
Lãnh Băng Băng chợt câm lặng, xử lý đám người Tứ Hải bang sao? Rốt cuộc hắn có biết Tứ Hải bang có bao nhiêu người không?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, có vấn đề gì sao?
Hạ Thiên dùng giọng kỳ quái hỏi.
Lãnh Băng Băng chợt bực mình, sau đó nàng tức giận nói:
- Thôi bỏ, khong có vấn đề gì, cậu cứ đi tìm Tôn Hinh Hinh đi.
Lãnh Băng Băng không đợi Hạ Thiên nói chuyện mà cúp điện thoại.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chẳng lẽ chị ghen sao?
Hạ Thiên gãi đầu:
- Tôi đi tìm chị Hinh, tối nay sẽ tìm vợ cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên đã có quyết tâm, hắn chạy về phía tòa nhà Hải Giang.
... ....
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại mà rơi vào trong suy tư, nàng không nghi ngờ những gì Hạ Thiên vừa nói, hắn sẽ thật sự đi tìm đám người Tứ Hải bang. Nhưng nếu hắn làm như vậy thì sự việc sẽ náo loạn, Tứ Hải bang có bao nhiêu người? Chỉ sợ Lô Tác Lâm cũng không hiểu rõ, nhưng chắc chắn cũng là vài ngàn. Những năm gần đây chỉ là vài người đã là án lớn, nếu là mấy ngàn người thì sao?
Hơn nữa Lãnh Băng Băng biết Hạ Thiên võ công cao, nhưng Tứ Hải bang có quá nhiều người, lỡ may hắn sinh ra chủ quan và xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Lãnh Băng Băng dù đứng trên lập trường suy nghĩ cho Hạ Thiên hay suy nghĩ của một cảnh sát cũng thấy không thể cho đối phương đi xử lý chuyện này, nếu đã không cho Hạ Thiên tự mình giải quyết thì nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết phiền phức.
Lãnh Băng Băng muốn giải quyết, tất nhiên chỉ còn dựa vào lực lượng của cảnh sát, nhưng nếu muốn động vào Tứ Hải bang, chỉ là cảnh sát quận Đông thì không đủ, nàng cần tìm sự trợ giúp.
Lãnh Băng Băng đầu tiên nghĩ đến Hoàng An Bình, nếu có thể điều động cảnh sát cục công an thành phố, như vậy sẽ đủ nhân thủ. Vì vậy nàng điện thoại đến cho Hoàng An Bình.
Hoàng An Bình luôn chú ý đến Tứ Hải bang, thật ra hắn đã sớm nhận được tin tức. Sau khi nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng thì Hoàng An Bình cũng không do dự, hắn lập tức đồng ý hành động quét sạch Tứ Hải bang.
Dù có Hoàng An Bình hỗ trợ nhưng Lãnh Băng Băng vẫn không yên lòng, nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy từ trong ngăn kéo ra một bản danh sách, bên trên có phương pháp liên lạc với vài chục người. Những người này chính là các nhân viên tinh anh mà trước đó không lâu là thành viên của tổ chuyên án xuống huyện Lâm Giang, đều là cảnh sát thành phố Giang Hải.
Lãnh Băng Băng cầm lấy điện thoại, nàng gọi đến cho những người trong danh sách.
... ....
Khi Hạ Thiên đi vào trụ sở công ty Lam Thiên thì phát hiện nơi đây không trống rỗng như lúc đầu, trong văn phòng đã có mười mấy người, bên ngoài quầy tiếp tân còn có một tiểu thư nhìn khá mướt.
- Tiên sinh, chào anh.
Khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì tiểu thư tiếp tân mỉm cười chào hỏi:
- Xin hỏi anh ó chuyện gì?
- Tôi đến tìm chị Hinh.
Hạ Thiên nhìn lướt qua và không thấy Tôn Hinh Hinh, sau đó dùng mũi ngửi, hắn thấy được mùi hương quen thuộc của nàng từ trong một phòng làm việc nhỏ. Vì vậy hắn cũng không đợi tiểu thư tiếp tân nói chuyện, hắn trực tiếp đi vào bên trong.
- Tiên sinh, anh chờ chút.
Tiểu thư tiếp tân có chút vội vàng, nàng chạy đến định chặn Hạ Thiên:
- Bên trong là phòng tổng giám đốc, anh không được vào.
Hạ Thiên tất nhiên không quan tâm đến tiểu thư tiếp tân, hắn lóe người đi đến trước phòng làm việc và đẩy cửa tiến vào.
Phòng làm việc này cũng không lớn, bên trong có một bàn làm việc, có hai người phụ nữ ngồi đối mặt nhau, một người là Tôn Hinh Hinh, người còn lại là Khổng Mính.
Khi thấy Hạ Thiên thì Khổng Mính cười hì hì:
- Hinh Hinh, người đàn ông của bạn đến rồi kìa.
Tôn Hinh Hinh đã đứng lên nghênh đón Hạ Thiên, nàng nghe nói như vậy thì không khỏi trừng mắt nhìn Khổng Mính. Sau đó nàng không nói gì, chỉ cười với Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, cậu đến rồi à?
Khi thấy Hạ Thiên biết Tôn Hinh Hinh thì tiểu thư tiếp tân cũng thức thời lui về phía sau, ngược lại Hạ Thiên lại nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh một lúc lâu giống như quên nói chuyện.
Tôn Hinh Hinh bị Hạ Thiên nhìn rất mất tự nhiên, dù nàng đã nhiều lần trần truồng trước mặt hắn nhưng vẫn không có thói quên đối diện với ánh mắt xâm lược của đối phương, vì vậy gương mặt nàng không khỏi đỏ lên, nàng dùng giọng hờn dỗi nói:
- Hạ Thiên, cậu nhìn chằm chằm như vậy làm gì?
- Chị Hinh, quần áo của chị rất đẹp.
Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng nói.
Tôn Hinh Hinh cảm thấy dở khóc dở cười, tiểu sắc lang này nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ xem quần áo của nàng sao?
Thật ra bây giờ quần áo của Tôn Hinh Hinh cũng không có gì đặc biệt, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài là tây phục, phía dưới là một chiếc váy công sở, chẳng qua chỉ là trang phục của một phần tử trí thức mà thôi. Nhưng một trang phục của trí thức thông thường mặc lên người nàng lại có hương vị khác.
Tôn Hinh Hinh là một người phụ nữ dù vung tay nhấc chân cũng bùng ra sức quyến rũ, sau khi nàng mặc bộ trang phục công sở thì sức quyén rũ giảm đi một chút nhưng có thêm chút hương vị đoan trang. Đến lúc này n vừa đoan trang vừa quyến rũ, hai thái cực quyện lại với nhau, điều này càng làm nàng trở nên mê người.
Trước đó Hạ Thiên chưa từng thấy Tôn Hinh Hinh ăn mặc như vậy, hôm nay hắn được thấy và cảm thấy quá đẹp. Đây cũng là một cách ăn mặc, hắn đã từng được thấy trên người Diệp Mộng Oánh, nhưng cách ăn mặc của Diệp Mộng Oánh lại tạo ra hình tượng một người phụ nữ lạnh như băng, nhưng Tôn Hinh Hinh mặc vào thì khác hẳn.
- Khụ, khụ, Hạ Thiên, tôi có nên ra ngoài để nhường thế giới lại cho hai người không?
Khổng Mính cười hì hì nói.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh, hắn khẽ gật đầu:
- Tốt, cô cứ ra ngoài trước.
Khổng Mính không khỏi ngây người, nàng vốn chỉ là nói đùa một câu, nào biết Hạ Thiên cho là thật?
- À, được rồi, anh là ông chủ, anh nói gì cũng được.
Khổng Mính cũng thật sự đứng lên đi ra ngoài.
Khổng Mính ra cửa mà không khỏi nhắc nhở một câu:
- Này, bàn công tác của chúng ta chất lượng không được tốt, các người có làm gì cũng nên cẩn thận một chút, đừng làm sập bàn.
Tôn Hinh Hinh lập tức xấu hổ:
- Khổng Mính, có tin mình xé rách miệng bạn không?
Khổng Mính cười hì hì:
- Chú ý, đừng xé rách quần áo đấy nhé.
Khổng Mính nói xong câu đó cũng không cho Tôn Hinh Hinh cơ hội trả đũa, nàng nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, sau đó còn thuận tiện đóng chặt cửa.
Khổng Mính vừa đi ra thì Hạ Thiên đã bế Tôn Hinh Hinh lên, hắn rất nhớ mùi hương trên người nàng.
- Đừng làm rộn, đang ở công ty.
Tôn Hinh Hinh có chút kinh hoàng, nàng sợ Hạ Thiên sẽ ăn mình ngay nơi đây.
- Chị Hinh, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không xé rách quần áo của chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói, hắn nói lời này thì một tay đã lục lọi, bàn tay thuận tiện thò vào trong quần áo của nàng để thăm dò.
Tất nhiên Hạ Thiên sẽ không xé quần áo của Tôn Hinh Hinh, hắn chỉ biết cởi sạch mà thôi. Hơn nữa nàng mặc bộ đồng phục này quá đẹp, sau này hắn còn muốn nàng mặc cho hắn xem, sao lại xé đi?
- Không cần, đợi đến tối về nhà... ....
Tôn Hinh Hinh khẽ thở gấp nói.
Hạ Thiên ở bên tai nói lời ai ủi:
- Chị Hinh đừng sợ, tôi sẽ không làm sập bàn.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không làm sập bàn, vì hắn căn bản không cần đặt Tôn Hinh Hinh lên bàn, như vậy cũng có thể tận tình hưởng thụ.
Cuối cùng Tôn Hinh Hinh cũng hiểu, lúc này nàng chạy trời không khỏi nắng, tiểu sắc lang làm việc không có gì kiêng kỵ, hắn không biết đây là đâu sao?
- Cửa... ...
Tôn Hinh Hinh cuối cùng chỉ có thể nói ra một chữ, sau đó cặp môi hồng đã bị Hạ Thiên bịt kín.
... ....
Khổng Mính ghé mắt vào cửa xem chút động tĩnh, sau đó gương mặt đỏ bừng bừng. Tôn Hinh Hinh này cũng đúng là, tối qua sao không chịu để Hạ Thiên ăn no? Đến bây giờ còn kéo hắn đến đây làm việc nữa sao?
Lúc này có một người đàn ông cao gầy đeo kính đứng lên đi về phía bên này.
- Diêu Vĩ, có chuyện gì?
Khổng Mính vội hỏi, vì Lam Trạch là người phụ trách công tác phát triển phần mềm, vì thế mà sự vụ ở công ty đều do Khổng Mính xử lý. Nàng quen tất cả mọi người ở công ty, Diêu Vĩ chính là một kỹ sư phần mềm được công ty tuyển vào với mức lương cao, nghe nói có năng lực mạnh, cũng tương đương Lam Trạch, hắn thất bại ở công ty khác nên mới sang đây.
Lam Thiên dù sao cũng chỉ là một công ty nhỏ, hơn nữa còn mới thành lập, vì vậy công nhân viên của công ty bây giờ phần lớn là sinh viên mới tốt nghiệp. Diêu Vĩ này là một trong số những người có kinh nghiệm ít ỏi, Khổng Mính tất nhiên rất xem trọng đối phương, bản thân Diêu Vĩ cũng có chút kiêu ngạo, bộ dạng xem thường tất cả nhân viên trong công ty.
Khổng Mính cũng không quan tâm đến vấn đề này, nàng cảm thấy người ta có năng lực thì có thể kiêu ngạo, chỉ cần mang đến hiệu quả và lợi ích cho công ty là được, kiêu ngạo một chút cũng không sao.
- Giám đốc Khổng, tôi có chuyện muốn báo cáo với giám đốc Tôn.
Diêu Vĩ nhìn vào phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh, hắn cũng không dừng lại mà tiến lên.
- Này, đừng đi.
Khổng Mính vội hô lớn:
- Hinh Hinh đang ở bên trong với bạn trai.
Sau khi Tôn Hinh Hinh đến đây, dù không có việc gì thì Diêu Vĩ cũng đến xin chỉ thị của nàng, điều này làm cho Khổng Mính cảm thấy không bình thường, chẳng lẽ Diêu Vĩ này vừa ý Tôn Hinh Hinh?
Tất nhiên với điều kiện của Tôn Hinh Hinh thì được đàn ông vừa ý cũng là bình thường, nhưng rõ ràng nàng đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai của nàng lại là ông chủ của công ty này. Thân là nhân viên của công ty, có ai dám có ý với bà chủ?