Biến đổi này không có dấu hiệu, thật sự quá đột ngột, dù là Lãnh Băng Băng trải qua nhiều tình cảnh lớn nhưng vẫn không khỏi sững sờ.
Hạ Thiên thì rất bất mãn, sao có người không biết sống chết mà chĩa súng vào người hắn và vợ hắn?
- Cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ tôi có thể cho bọn họ biết tay rồi chứ?
Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn cảm thấy đến lúc này xử lý bọn họ là rất đúng.
Hạ Thiên mở miệng thì Lãnh Băng Băng kịp phản ứng, nàng quát lên nghiêm nghị với đám cảnh sát canh ngục:
- Các anh làm gì?
- Các người cướp ngục, chúng tôi tất nhiên là ngăn trở.
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng đám cảnh sát canh ngục, một người đàn ông không xa lạ gì với Lãnh Băng Băng chợt xuất hiện, đúng là Mạnh Kiến Nghiệp.
- Anh nói bậy bạ gì vậy? Ai cướp ngục?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Tôi nói cướp ngục là cướp ngục.
Mạnh Kiến Nghiệp hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ tôi chỉ cần ra lệnh một tiếng, cô sẽ bị bắn thành cái sàng, cô có muốn thử không?
Lãnh Băng Băng dùng cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiến Nghiệp:
- Anh đúng là coi trời bằng vung.
- Hừ!
Mạnh Kiến Nghiệp nhổ một bãi nước miếng xuống đất:
- Tôi cho cô biết, đây là nhà ngục Lĩnh Nam, tôi là pháp luật, cha tôi là trời, cô biết cha tôi không? Tôi nói cho cô biết, cha tôi là trưởng ngục, trong vương quốc này ông ta là quốc vương, tôi là vương tử. Ông vừa ý cô, cho cô làm vương phi, con mẹ nó rõ ràng là vinh hạnh.
- Mạnh Kiến Nghiệp, anh nói lời này không sợ bị truyền ra ngoài sao?
Lãnh Băng Băng lúc này lại rất bình tĩnh, nếu tức giận với loại người này thì không đáng.
- Truyền đi sao? Cô cho rằng ông đây sợ ghi âm sao? Bây giờ dù cô có ghi âm, ông **** sợ.
Mạnh Kiến Nghiệp nói với vẻ mặt khinh thường:
- Cô có ghi âm nhiều hơn cũng có thể truyền đi được sao? Tôi nói cho co biết, đã vào nhà ngục này thì phải hỏi ý kiến tôi có đồng ý hay không, ông không cho cô ra, con bà nó cô phải ở đây cả đời.
- Nếu tôi vẫn muốn ra ngoài thì sao?
Lãnh Băng Băng dùng giọng không chút hoang mang hỏi.
- Muốn ra ngoài sao? Đơn giản thôi, trước tiên lên giường với ông ba ngày ba đêm đã.
Mạnh Kiến Nghiệp nở nụ cười dâm đãng, ngay sau đó lại mắng:
- Con mẹ mày, con điếm này dám đá ông hai cái, ông chơi mày ba ngày sau đủ được, ông phải chơi mày ba năm...Á... ....
Bộ hạ Mạnh Kiến Nghiệp lại truyền đến cảm giác đau đớn, lúc nãy bị Lãnh Băng Băng đã vào đã đau, bây giờ càng thêm nhức nhối. Hắn dùng hai tay bụm lấy bộ hạ, hắn đau đến mức không ngừng giơ chân, hơn nữa còn liên tục kêu gào thảm thiết.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhịn không được, tôi phải xử lý thằng ngu này.
Hạ Thiên mở miệng nói, một đá vừa rồi là kiệt tác của hắn.
Lãnh Băng Băng còn chưa nói dứt lời thì Mạnh Kiến Nghiệp đã rống lên:
- Nổ súng, nổ súng cho ông, biến hai con chó kia thành cái sàng... ....
Đám cảnh sát gác ngục chợt cảm thấy choáng váng, bọn họ đều thấy rất rõ, hai người kia không phải là cướp ngục, trước đó Mạnh Kiến Nghiệp cũng chỉ nói không cần phải nổ súng, chỉ là uy hiếp đối phương mà thôi. Khi bọn họ thấy Lãnh Băng Băng thì biết được nguyên nhân, một người đẹp như vậy, Mạnh Kiến Nghiệp sao có thể biến nàng thành cái sàng?
Nhưng bọn họ cũng không ngờ người đàn ông bên cạnh người đẹp kia quá khủng bố, bị một loạt khẩu súng chĩa vào người nhưng vẫn còn dám ra tay đánh người. Không đúng, người này ra tay, hơn nữa còn đá vào "thằng nhỏ" của Mạnh Kiến Nghiệp, chỉ cần nhìn bộ dạng đau đớn của đối phương thì đám cảnh sát không khỏi có chút đồng tình. Ai cũng là đàn ông, tất nhiên sẽ biết chỗ kia bị thương là thế nào.
- Chúng mày còn chờ gì nữa? Nổ súng cho ông, nếu thằng khốn kia còn sống thì chúng mày cũng toi đời.
Mạnh Kiến Nghiệp tiếp tục mắng chửi.
Sau khi nghe được những lời mắng chửi của Mạnh Kiến Nghiệp thì đám cảnh sát canh ngục đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả đám cắn răng xạ súng về phía Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng.
Mạnh Kiến Nghiệp không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu trong tù, đám cảnh sát tuy làm ít chuyện xấu hơn Mạnh Kiến Nghiệp nhưng dù sao cũng không ít, có thể nói là thông đồng làm bậy. Nếu bây giờ có chuyện thì tất cả đều gặp chuyện không may, nếu không thì sao Mạnh Kiến Nghiệp dám kéo bọn họ đến đây bắn người?
- Á...Á...Á... ....
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Đám cảnh sát canh ngục cảm thấy buồn bực, sao tiếng kêu thảm này giống của Mạnh Kiến Nghiệp như vậy? Khoảnh khắc sau bọn họ đã xác định, đúng vậy, chủ nhân của những tiếng gào thét kia chính là Mạnh Kiến Nghiệp, mà bây giờ bộ dạng của hắn cực kỳ thảm hại.
Hai người vốn phải trúng đạn thì bây giờ lại không có chuyện gì, Lãnh Băng Băng vẫn đứng tại hỗ, Hạ Thiên thì đứng cách Lãnh Băng Băng một mét, nhưng lúc này trên tay Hạ Thiên có một người, đó chính là Mạnh Kiến Nghiệp.
Hạ Thiên nhìn đám cảnh sát gác ngục, hắn ra vẻ tán dương:
- Kỹ thuật súng ống của các chú cũng không tệ, bắn cực chuẩn.
Đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, kỹ thuật bắn súng rất tốt sao? Bọn họ vốn nổ súng bắn chết Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng, bây giờ tất cả "hàng nóng" đều ghăm lên người Mạnh Kiến Nghiệp, vậy mà gọi là kỹ thuật bắn súng rất tốt sao?
Nhưng nếu nói theo một khía cạnh nào đó thì kỹ thuật của đám cảnh sát đúng là rất tốt, vì bọn họ đều bắn trúng một mục tiêu đáng lý ra không thể trúng đích, đó chính là "hàng" của Mạnh Kiến Nghiệp. Lúc này Mạnh Kiến Nghiệp rất đáng thương, "bộ sậu" bên dưới đã nát như tương, hoàn toàn coi nhà "cháo lòng". Chẳng biết sau này Mạnh Kiến Nghiệp có còn "Kiến công lập nghiệp" hay không, nhưng mười phần là khó thể vác súng lên nòng.
Đám cảnh sát nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao đạn của bọn họ đều bắn trúng "thằng em" của Mạnh Kiến Nghiệp? Điều này đúng là quá quỷ dị.
Hạ Thiên mở miệng:
- Này, các người cứ tiếp tục nổ súng, đừng ngừng lại làm gì, thằng ngu này còn chưa chết đâu.
Đám cảnh sát vốn còn đang do dự có nên nổ súng hay không, lúc này nghe Hạ Thiên nói như vậy lại càng không đám nổ súng. Mạnh Kiến Nghiệp đã bị đám người bọn họ bắn thành tàn phế, nếu bọn họ tiếp tục nổ súng thì hắn coi như lên dĩa.
- Mày...Tốt nhất các người nên thả trưởng ban ra... ....
Một tên cảnh sát mở miệng nói.
Hạ Thiên không quan tâm đến tên cảnh sát, hắn lầm bầm:
- Đám các người không dám nổ súng, vậy thì để anh nổ súng.
Lúc này Lãnh Băng Băng cũng xen vào một câu:
- Đừng giết người.
Hạ Thiên nghĩ mãi mà không hiểu:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, vì sao không giết bọn họ, đám người này vừa rồi còn muốn cho chúng thăng thiên.
- Tóm lại đừng giết người.
Lãnh Băng Băng nói.
- Được rồi, tôi cũng lười nổ súng.
Hạ Thiên ra vẻ mất hết hứng thú, hắn tiện tay ném Mạnh Kiến Nghiệp ra, sau đó hóa thành một bóng người phóng về phía đám cai ngục.
- Á...Á... .... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Những tiếng kêu thảm vang lên liên tục, khi Hạ Thiên quay về bên cạnh Lãnh Băng Băng thì đám cai ngục đều đang ôm "thằng nhỏ" lăn lộn điên cuồng.
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng có chút cổ quái, lưu manh này ra tay đúng là quá ác liệt.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi được chưa?
Hạ Thiên hỏi.
- Chờ chút, trước tiên tôi điện thoại cái đã.
Lãnh Băng Băng lắc đầu, bây giờ nên giải quyết tốt hậu quả.
... ....
Lãnh Băng Băng điện thoại cho cục trưởng cục công an tỉnh là Hào Đồ, nàng nói đơn giản những gì đã phát sinh ở nhà giam. Lúc nà Hào Đồ rất tức giận, nhà ngục này quá hắc ám, lão sẽ không thể tha thứ.
Dưới sắp xếp của Hào Đồ, có một nhóm lớn cảnh sát tiến vào nhà ngục, sau đó bắt đầu triển khai điều tra, mà đám người trong nhà ngục cũng nhan chóng biết được địa vị của Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng cũng không ngờ, mình muốn an phận thăm tù, cuối cùng cũng vì an phận mà lọt vào vòng vây của Mạnh Kiến Nghiệp. Nếu không phải nàng đưa Hạ Thiên cùng đi, sợ rằng sự việc sẽ khó thể dự đoán được.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nói được lời nào với Hạ Vân Sơn, nhưng vô tình nàng đã tạo ra một đại ân cho Hạ Vân Sơn. Vì bây giờ tất cả nhà ngục đều biết Hạ Vân Sơn nhìn qua có vẻ không chút bối cảnh nhưng lại có chỗ dựa quá vững, chắc chắn cuộc sống sau này của lão sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Sự việc là như vậy, Lãnh Băng Băng cũng không có biện pháp, tuy không được như nàng mong muốn, nhưng nàng vốn cũng không muốn thay đổi điều gì, rõ ràng là thuận theo tự nhiên.
Tất nhiên Lãnh Băng Băng không biết, sau ngày hôm nay thì danh tiếng của mình ngày càng lớn. Đám đàn ông nhìn thấy bộ dạng của Mạnh Kiến Nghiệp thì trong lòng không nhịn được phả có cùng một ý nghĩ, đó là đừng bao giờ có ý đồ xấu với người đẹp băng giá.
Còn những người có quan hệ với Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, ai cũng cảm thấy trên đời này người thích hợp với Lãnh Băng Băng cũng chỉ có một mình Hạ Thiên.
Khi Hạ Vân Sơn lại được đưa vào trong nhà ngục thì nói một câu với Lãnh Băng Băng:
- Băng Băng, bây giờ bố cũng yên tâm, vì bố biết có người bảo vệ được con.
Lãnh Băng Băng không quan tâm đến Hạ Vân Sơn, quá trình điều tra nhà ngục vẫn còn tiếp tục, nàng cũng nên cùng Hạ Thiên rời khỏi nơi đây.
Khi hai người rời khỏi cửa nhà giam thì cũng là giữa trưa, mặt trời tháng chín ở Giang Hải rất nóng, điều này càng làm công dụng máy điều hòa của Hạ Thiên phát triển mạnh. Chưa nói đến vấn đề gì khác, đây là lần đầu tiên Lãnh Băng Băng được hưởng thụ công dụng này, cũng vì vậy mà đây cũng là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau đi trên đường.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi ôm chị đi về nhé?
Đi đường được một lúc, Hạ Thiên mở miệng nói, hắn vẫn còn nhớ rất kỹ.
- Được rồi.
Lãnh Băng Băng không chút chần chừ, nàng gật đầu, sau đó không khỏi ngáp một cái, từ tối qua đến giờ nàng chưa được ngủ, đúng là rất mệt nhọc.
Khi được Lãnh Băng Băng cho phép, Hạ Thiên ôm lấy bờ eo thon của nàng, sau đó bế thân thể thơm ngát của nàng lên, cuối cùng chạy vội trên đường.
Khi Hạ Thiên ôm Lãnh Băng Băng về đến biệt thự số mười ba khu Cảnh Uyển thì nàng đã ngủ rất say, Hạ Thiên trực tiếp ôm nàng vào phòng ngủ, sau đó cùng nàng ngã xuống giường. Hắn cũng đã một đêm chưa ngủ, vì vậy cũng ôm Lãnh Băng Băng ngủ say.
- Lần này không được cho cảnh sát tỷ tỷ chạy mất.
Sau khi tiến vào mộng đẹp thì Hạ Thiên vẫn còn ý nghĩ này, hắn vẫn còn chưa biến cảnh sát tỷ tỷ thành vợ chính thức, đúng là mất mặt