Lúc này cô gái nước ngoài nói vài lời gì đó, bộ dạng kích động, nhưng Hạ Thiên căn bản không hiểu.
- Cảnh sát tỷ tỷ, cô ấy đang hót sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
Lãnh Băng Băng lắc đầu:
- Tôi cũng không biết.
Với trình độ tiếng Anh của Lãnh Băng Băng thì thậm chí không phân biệt ra đây là tiếng Anh, Pháp hay Đức.
- Mày...Mày dám đánh bố sao?
Hoắc Bân lúc này cũng bò lên, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên. Rõ ràng hắn không ngờ Hạ Thiên căn bản không cảnh cáo mà trực tiếp cho mình ăn đòn.
Hạ Thiên không muốn trả lời, hắn trực tiếp nhấc chân đạp Hoắc Bân ngã xuống.
- Tao sẽ báo cảnh sát.
Hoắc Bân lại bò lên, hắn thở hổn hển nói.
- Anh muốn báo cảnh sát sao? Tôi là cảnh sát.
Lãnh Băng Băng có chút khinh thường, sau đó nàng nói với Hạ Thiên:
- Đi thôi, đừng để ý đến loại người này.
- Lãnh Băng Băng, tôi sẽ đến cục cảnh sát tố cáo cô.
Hoắc Bân quát lên với Lãnh Băng Băng.
Lúc này Lãnh Băng Băng trực tiếp mặc kệ Hoắc Bân, nàng trực tiếp đi về nhà. Báo cảnh sát sao? Tố cáo sao? Nàng đã bị tố cáo cả ngàn lần, bây giờ thêm vào số một cũng chẳng đáng là gì.
... ....
Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên về nhà, lúc này phát hiện ra Lãnh Hồng Bác và Vương Vi đang thu dọn hành lý.
- Chị gái, anh rể.
Lãnh Hồng Bác và Vương Vi cùng chào hỏi hai người.
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mà:
- Hai em làm gì vậy?
- Chị gái, ngày mai khai giảng, chúng em phải thu dọn.
Lãnh Hồng Bác vội vàng trả lời.
- À.
Lúc này Lãnh Băng Băng mới biết, thì ra ngày mai trường đại học Giang Hải khai giảng cho tân sinh viên. Nàng có chút chần chừ rồi mở miệng:
- Có muốn chị đưa đi không?
- Không cần đâu, chị gái, chúng em đã quen, có thể tự đi được.
Lãnh Hồng Bác lắc đầu nói.
- Vậy thì được, có gì cứ điện thoại cho chị.
Lãnh Băng Băng cũng không cưỡng ép, dù sao nơi đây cũng không cách quá xa đại học Giang Hải, Lãnh Hồng Bác và Vương Vi cũng không còn nhỏ, tự mình đến khai giảng cũng chẳng có gì là không được.
Lãnh Băng Băng cũng không ở lại phòng khách, nàng nhanh chóng về phòng ngủ, Hạ Thiên tất nhiên cũng theo vào.
Lãnh Băng Băng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng cầm lấy tạp chí nằm nghiêng trên giường, nàng thoải mái xe tạp chí giống như lúc này đang là thời điểm buông lỏng.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng một lúc lâu, cuối cùng hắn không nhịn được phải hỏi:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị không tắm rửa sao?
- Không.
Lãnh Băng Băng vẫn nhìn chằm chằm vào tạp chí, nàng thuận miệng trả lời một câu.
- À!
Hạ Thiên có hơi thất vọng:
- Vậy tôi cũng không tắm.
- Cậu muốn thì cứ đi mà tắm, nhưng tôi không có quần áo cho cậu thay, cậu chỉ có thể ra ngoài mua.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không tắm.
Hạ Thiên trừng mắt nói.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nàng dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên:
- Vậy cậu hỏi nhiều làm gì?
- Cảnh sát tỷ tỷ, nếu chị không tắm thì tôi cũng không tắm, nếu tắm thì cùng nhau tắm.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Chỉ có quỷ mới cùng tắm với cậu.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng tiếp tục cúi đầu nhìn tạp chí, trong lòng có chút tức giận, lưu manh này đúng là, chỉ nghĩ những chuyện vớ vẩn.
Hạ Thiên có hơi thất vọng, sao cùng cảnh sát tỷ tỷ tắm uyên ương lại khó như vậy? Sáng chưa được tắm cùng, bây giờ là tối mà vẫn không được, đúng là không có thiên lý.
- Cảnh sát tỷ tỷ, sao chị không tắm? Tuy người chị rất thơm nhưng hôm nay đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Một lát sau Hạ Thiên vẫn tiếp tục nói, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng thuyết phục Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng phát hiện hắn quá rối, sao lại quản lắm chuyện như vậy, ngay cả vấn đề nàng có tắm hay không cũng lằng nhằng vậy sao?
Nhưng Lãnh Băng Băng được Hạ Thiên nhắc nhở thì cũng cảm thấy trên người không thoải mái. Phải biết rằng hôm nay đến nhà ngục và chờ đợi khá lâu, vừa rồi lại ra ngoài ăn tối, với khí trời bây giờ, muốn không đổ mồ hôi là không thể. Trước đó nàng không có ý nghĩ muốn tắm, nhưng cảm thấy tối nay phải đi ngủ, cộng thêm lời nói của Hạ Thiên, vì vậy nàng cũng có xúc động muốn tắm. Cuối cùng Lãnh Băng Băng buông tạp chí bước xuống giường.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị muốn tắm rồi sao?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
- Tôi đi vệ sinh.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Ôi!
Hạ Thiên lại thất vọng, nhưng ngay sau đó hắn lại thấy không đúng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, sao đi vệ sinh còn cầm theo đồ ngủ?
- Tôi tiện thể thay quần áo đi ngủ không được sao?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên lập tức vui sướng, cuối cùng cảnh sát tỷ tỷ cũng buồn ngủ.
Lãnh Băng Băng tranh thủ vào nhà tắm rồi đóng cửa lại. Thật sự nàng có chút lo lắng, sợ Hạ Thiên sẽ chạy vào tắm chung. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hạ Thiên đang rất vui sướng nhưng nghe thấy tiếng nước chảy vòi sen thì lập tức buồn bực.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đúng là không chút nghĩa khí, đi tắm cũng không nói một lời.
Hạ Thiên ở bên ngoài nói.
Lãnh Băng Băng ở bên trong cũng cảm thấy dở khóc dở cười, chuyện này có liên quan gì đến vấn đề nghĩa khí? Lưu manh này sao luôn nói chuyện lung tung như vậy, hơn nữa nàng có tắm cũng kỳ lạ sao?
Lãnh Băng Băng cũng không tắm bao lâu, ngay sau đó nàng đã đi ra. Lúc này trên người nàng là một chiếc áo ngủ bằng tơ khá dài, nhìn qua có vài phần phong tình quyến rũ, hơn nữa còn có vài phần lạnh lẽo.
- Cậu muốn tắm thì bây giờ cứ vào.
Lãnh Băng Băng liếc mắt quyến rũ nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng nói.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị có buồn ngủ không?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Cậu quan tâm tôi buồn ngủ hay không làm gì?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, sau đó nàng lên giường tiếp tục xem tạp chí.
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, hắn dùng giọng chân thành nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, giấc ngủ là kẻ thù tự nhiên với người phụ nữ, chị muốn bảo trì làn da tốt thì phải ngủ đầy và đủ, bây giờ đã muộn, chị nên đi ngủ.
- Cậu buồn ngủ thì cứ tự nhiên, tôi còn xem báo.
Lãnh Băng Băng cũng không ngẩng đầu, nàng thuận miệng nói. Nàng biết rõ lưu manh kia có ý nghĩ gì, nàng không dễ dàng rút lui như vậy.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, báo thì có gì là đẹp?
Hạ Thiên chỉ vào mình:
- Tôi không đẹp hơn nó sao?
"Cậu đẹp sao?"
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng căn bản không cảm thấy hắn đẹp ở đâu.
Hạ Thiên còn rất tự đắc:
- Thế nào? Vợ cảnh sát tỷ tỷ, có phải thấy tôi đẹp rồi không?
Lãnh Băng Băng không muốn trả lời, nàng lại tiếp tục xem tạp chí.
Hạ Thiên không chịu cô đơn, hắn tiếp tục:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị biết người phụ nữ này không?
Hạ Thiên vừa hỏi vừa dùng tay chỉ lên một tấm hình ở trang bìa tạp chí, rõ ràng đang cố tìm cái để nói.
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không xem tạp chí, nàng nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt có chút kỳ quái. Một lúc lâu sau nàng mới ném tạp chí lên tủ đầu giường rồi nói:
- Ngủ thôi.
Lãnh Băng Băng cũng không đợi Hạ Thiên mở miệng, nàng tắt đèn rồi nằm xuống.
Hạ Thiên cũng nằm xuống, hắn nghiêng người nhìn Lãnh Băng Băng. Tuy đã tắt đèn nhưng cũng không ảnh hưởng đến vấn đề hắn ngắm nhìn đại mỹ nữ.
- Cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ chị có cảm thấy nóng không?
Hạ Thiên hỏi.
- Có một chút.
Lãnh Băng Băng thuận miệng trả lời, không mở máy điều hòa, tất nhiên phải có chút nóng.
- Vậy sao chị mặc nhiều quần áo như vậy?
Hạ Thiên có chút mê hoặc:
- Mặc ít đi sẽ không quá nóng.
"Thế này mà nhiều sao?"
Lãnh Băng Băng có chút tức giận, nàng chỉ mặc có hai cái, một áo ngủ và đồ lót, như vậy mà gọi là nhiều sao?
Hạ Thiên lại nói:
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị cởi bớt ra nhé? Nếu vậy chị sẽ cảm thấy mát mẻ hơn.
Hạ Thiên vừa nói vừa đặt tay lên người Lãnh Băng Băng, hai ngón tay kẹp lấy dây thắt của áo ngủ, chỉ cần khẽ kéo ra, áo ngủ sẽ mở, sau đó thân thể của Lãnh Băng Băng sẽ có hơn phân nửa xuất hiện trước mắt hắn.
Vừa rồi Lãnh Băng Băng còn cảm thấy Hạ Thiên nói chuyện bừa bãi, vì vậy nàng hoài nghi người này có ý đồ. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, lưu manh này chỉ có một tư tưởng, đó là kéo nàng lên giường. Không đúng, nếu nói một cách nghiêm khắc thì không phải là kéo lên giường, vì nàng đã lên giường, bây giờ hắn chỉ cần biến nàng thành vợ chính thức mà thôi.
Lãnh Băng Băng cũng không cảm thấy ý nghĩ này của Hạ Thiên quá kỳ quái, thực tế nàng biết rất rõ, hầu như là người đàn ông nào thấy nàng cũng sinh ra ý nghĩ như vậy.
Hơn nữa Hạ Thiên đã từng nhiều lần ngủ chung với Lãnh Băng Băng, tuy nàng bị hắn ôm ấp vuốt ve sờ mó rất nhiều lần nhưng quan hệ thân mật vẫn chưa phát sinh. Điều này rõ ràng là kỳ tích, nàng phải thừa nhận lưu manh rất háo sắc nhưng bản lĩnh tự chủ vẫn tương đối khá.
- Cậu muốn vậy sao?
Lãnh Băng Băng đột nhiên hỏi, giọng điệu rất êm dịu.
Ngay sau đó Lãnh Băng Băng đã phát hiện mình đang nói nhảm, vì vậy nàng không chờ Hạ Thiên trả lời mà lập tức hỏi thêm:
- Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cứ hỏi.
Hạ Thiên lập tức nói.
- Cậu sẽ lấy tôi sao?
Lãnh Băng Băng hỏi, nhưng hỏi xong nàng lại có chút hối hận, nàng cần gì phải hỏi vấn đề này? Nàng rõ ràng đã biết đáp án, cớ gì phải tự làm khổ mình? Lưu manh này đã có Kiều Tiểu Kiều, sao còn có thể lấy nàng? Cả đời này nàng sẽ giống như mẹ mình, chỉ có thể là tình nhân trong bóng tối của người ta mà thôi.
Nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại đưa ra một đáp án vượt ra ngoài sự đoán của nàng:
- Tất nhiên rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị là vợ tôi, tôi sẽ lấy chị. Chờ chúng ta lên núi gặp mặt thần tiên tỷ tỷ, chúng ta sẽ bái đường thành thân.
"Bái đường thành thân?"
Tuy câu trả lời rất kỳ quái, hơn nữa thần tiên tỷ tỷ kia cũng làm Lãnh Băng Băng cảm thấy mê hoặc, nhưng đáp án này vượt ngoài sự chờ mong của nàng. Vì vậy lúc này trong lòng nàng có chút vui vẻ