- Hạ Thiên, cậu tìm tôi có việc sao?
Đợi đến khi tên đàn ông họ Mã đi ra thì Diệp Mộng Oánh nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Thiên rồi khẽ hỏi.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi cùng chị Hinh đi làm, sau đó đến đây tìm chị.
Hạ Thiên phần lớn đều rất thành thật, cơ bản hắn không gạt vợ, vì vậy lúc này mở miệng nói thật.
Kết quả là Chu Cầm ở bên cạnh không khỏi liếc mắt, người này đúng là, dù là thần y cũng không nên như vậy chứ, rõ ràng cùng một người phụ nữ khác đi làm, lại thuận tiện sang gặp Diệp tiểu thư, đúng là quá kỳ cục.
Diệp Mộng Oánh lại có biểu hiện rất nhạt, nàng có chút chần chừ, sau đó dùng ánh mắt khó khăn nhìn Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, công ty đang thông báo tuyển dụng những vị trí chủ chốt, tôi cần đích thân phỏng vấn, vì vậy hôm nay sợ rằng sẽ không có thời gian với cậu. Nếu không có gì cậu đợi vài ngày nữa, tôi sẽ điện thoại cho cậu.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, dù sao sau này cũng còn nhiều thời gian, hắn cũng không vội.
Nếu Mỹ nữ tỷ tỷ đã không thể có thời gian ở cùng, Hạ Thiên nhanh chóng có quyết định rời đi:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi đi trước, chị cứ tiếp tục công tác.
Hạ Thiên dừng lại một chút, sau đó hắn lo lắng dặn dò một câu:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, bây giờ có rất nhiều tên lừa đảo, chị phải cẩn thận một chút, không cần tuyển lừa đảo. Đúng rồi, có một tên là Hoắc Bân, cũng là lừa đảo, chị đừng tuyển hắn.
- À, tốt!
Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu, lúc này Chu Cầm cũng mặc niệm cho Hoắc Bân, với sự tín nhiệm của Diệp Mộng Oánh với Hạ Thiên, tên Hoắc Bân kia hớ chắc rồi.
... ....
Hạ Thiên rời khỏi phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh trong ánh mắt quái dị của đám người đến phỏng vấn, hắn đang định về với Tôn Hinh Hinh thì điện thoại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, là dãy số lạ, hắn không khỏi hoài nghi, lại có lừa đảo sao?
- Ai vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, nếu lần này có lừa đảo thì sẽ phải nhờ vợ xử lý tiếp.
- Là tôi.
Bên kia vang lên một âm thanh mất hứng, sau đó giống như sợ Hạ Thiên không nghe ra, cuối cùng còn chêm một câu:
- Kiều Phượng Nhi.
"Kiều Phượng Nhi sao?"
Hạ Thiên cảm thấy khó hiểu, Kiều Phượng Nhi sao lại điện thoại cho hắn.
- Em tìm anh làm gì?
Hạ Thiên mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ ngực lại nhỏ đi? À, không liên quan đến anh nhé?
Hạ Thiên không đợi Kiều Phượng Nhi mở lời, hắn lầm bầm:
- Nhưng cũng không đúng, ngực của em vẫn còn đang phát dục, theo lý thì càng lớn càng to mới đúng, sao nhỏ đi được?
- Anh...Anh...Anh... ....
Kiều Phượng Nhi bên kia bị chọc tức, sau đó nàng rống lên:
- Anh là đại sắc lang, Kiều tiểu thư nói anh đến đại học Giang Hải.
Kiều Phượng Nhi nói xong cũng không quan tâm Hạ Thiên có nghe rõ hay không, nàng cúp điện thoại. Nếu nàng không cúp máy, sợ rằng điện thoại sẽ là hàng ve chai.
Hạ Thiên có chút mê hoặc, Kiều Tiểu Kiều nói hắn đến đại học Giang Hải làm gì? Chẳng lẽ lại muốn đi học?
Vì vậy Hạ Thiên quyết định điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, điện thoại vừa nối thông thì hắn hỏi ngay:
- Vợ, là anh đây, có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh căm giận:
- Tôi là Kiều Phượng Nhi.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Sao lại là em?
- Kiều tiểu thư đang bận, không rãnh nhận điện thoại của sắc lang.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên có chút sốt ruột:
- Có tên sắc lang nào quấy phá vợ anh sao? Mau nói anh biết, anh cho chúng nó nhừ đòn.
Đầu dây bên kia trầm mặc cả nửa ngày mà không nói lời nào, Kiều Phượng Nhi sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt. Người này đúng là hết thuốc chữa, Kiều tiểu thư tốt như vậy, sao lại dính phải một ông chồng như thế?
- Này, em nói đi.
Hạ Thiên thúc giục.
- Không có kẻ nào quấy rối Kiều tiểu thư, nhưng nếu anh không đến thì lát nữa sẽ có.
Kiều Phượng Nhi nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì không do dự mà nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Hải Giang, sau đó chạy về phía đại học Giang Hải.
Khi Hạ Thiên đến đại học Giang Hải thì phát hiện hôm nay có quá nhiều người, có thể nói là ra vào tấp nập. Sau đó hắn cũng hiểu vì sao hôm nay lại có nhiều người như vậy, thì ra hôm nay là khai giảng cho tân sinh viên, hơn mười ngàn sinh viên vào báo danh, phần lớn đều có người nhà cùng đi theo, không phải chỉ có một mà thậm chí là cả cha mẹ. Có một nữ sinh cá biệt còn đưa theo cả bảy tám người.
- Sao lại đem theo nhiều người như vậy?
Hạ Thiên có chút khinh bỉ:
- Hèn gì mà gọi là đại học, ngốc lắm mới học.
Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên phát hiện có chút không đúng, vợ mình hình như cũng học ở đây.
Vì vậy hắn phải sửa đổi bổ sung:
- Ngoài vợ mình thì tất cả đều ngốc.
Cũng may ý nghĩ này của hắn không ai biết, nếu không thì mười ngàn sinh viên đại học Giang Hải sẽ cho hắn ra bã.
Tuy rất nhiều người nhưng Hạ Thiên vẫn tìm được Kiều Tiểu Kiều, nàng dang đứng dưới một thân cây có một biểu ngữ lớn:
- Khoa Trung Quốc học đón tân sinh viên.
Kiều Tiểu Kiều và ba người bạn cùng phòng ký túc xá, còn có vài người khác, tất nhiên Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng có ở bên cạnh. Tuy có tuyệt sắc mỹ nữ Kiều Tiểu Kiều và hai người đẹp hầm hố Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi tọa trấn nhưng bầu không khí ở bên khoa Trung Quốc học vẫn rất ảm đạm, ai bảo khoa này chẳng học hành ra gì, ai thèm học?
Nếu là bình thường thì ba người đẹp này chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhưng hôm nay ai cũng đến nhập học, chuyện lôi kéo làm quen với người đẹp cũng phải bỏ qua.
- Vợ.
Hạ Thiên đến trước mặt Kiều Tiểu Kiều, hắn bắt chuyện với nàng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Tiểu Kiều có chút bất ngờ:
- Chồng, sao anh đến đây?
- Cô ấy gọi anh đến.
Hạ Thiên chỉ vào Kiều Phượng Nhi, sau đó hắn bất mãn chất vấn:
- Này, không phải em nói vợ bảo anh đến sao?
- Em nói hồi nào?
Kiều Phượng Nhi nói với vẻ mặt vô tội:
- Em không nhớ rõ.
- Em nói vợ anh rất bận.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi.
- Kiều tiểu thư vừa rồi đúng là rất bận.
Kiều Phượng Nhi nói với vẻ mặt không biến đổi.
- Em nói sẽ có người đến quấy nhiễu vợ anh.
Hạ Thiên càng mất hứng, Kiều Phượng Nhi này cũng là lừa đảo.
- Vừa rồi có rất nhiều người, ai biết có sắc lang hay không?
Kiều Phượng Nhi nói năng đầy hùng hồn.
Hạ Thiên buồn bực, hắn rất muốn cho Kiều Phượng Nhi ăn đòn, nhưng nàng là vệ sĩ của vợ, nếu hắn đánh nàng chẳng phải trực tiếp hại vợ sao?
- Em có tin anh làm ngực em nhỏ đi không?
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng có biện pháp đối phó với Kiều Phượng Nhi.
Nào ngờ Kiều Phượng Nhi không quan tâm:
- Ngực nhỏ một chút cũng tốt, em đang ngại quá lớn.
Kiều Phượng Nhi nghe nói ngực quá lớn sẽ ảnh hưởng, vì vậy nàng nghĩ nếu nhỏ đi một chút thì sẽ có lợi hơn.
Tất nhiên nàng chỉ muốn nhỏ đi một chút, nhưng chỉ nhỏ một chút mà thôi, đừng quá nhỏ như bé gái.
- À, thì ra em muốn nhỏ, anh lại thích cho ngực em to lên.
Hạ Thiên ra vẻ rất cao hứng, cuối cùng hắn cũng có biện pháp đối phó với Kiều Phượng Nhi.
- Anh... ....
Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Này, tôi cảnh cáo anh, anh đừng giở trò lưu manh, nếu không tôi sẽ không khách khí.
- Anh không thèm giở trò lưu manh với em.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Anh thấy em muốn anh giở trò lưu manh, nếu không sao lừa anh đến đây?
- Này, ai lừa anh đến đây? Hôm nay Kiều tiểu thư tiếp tân sinh viên, em điện thoại bảo anh đến khuân vác mà thôi, dù sao anh cũng đang rảnh, không biết giúp Kiều tiểu thư chút việc sao?
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- Chỗ này làm gì có việc gì để làm?
Hạ Thiên mất hứng hỏi.
- Anh xem, sắp đến rồi kìa.
Kiều Phượng Nhi chỉ chỉ, có hai tân sinh viên đi đến, sau đó nàng giúp hai người bọn họ đăng ký ký túc xá, cuối cùng khó khăn nhất chính là khuân vác hành lý. Tất nhiên Kiều Phượng Nhi cũng đang nói đến vấn đề này.
Hạ Thiên cũng không muốn vác, Kiều Phượng Nhi lại nói:
- Nếu không thì Kiều tiểu thư phải tự mình làm việc.
- Em không làm được sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi.
- Em là phụ nữ, chân yếu tay mềm.
Kiều Phượng Nhi hùng hồn nói.
- Ngực to thế sao lại yếu?
Hạ Thiên lầm bầm.
Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa đã tan vỡ, lưu manh chết tiệt, ngực lớn và yếu thì có liên quan gì đến nhau? Hơn nữa ngực nàng cũng không tính là quá lớn.
Khi nghe được màn đối thoại giữa hai người Hạ Thiên thì dám bạn cùng phòng của Kiều Tiểu Kiều đưa mắt nhìn nhau, các nàng cũng không hiểu hai người này có quan hệ gì.
Khóe miệng Kiều Tiểu Kiều vẫn lộ ra nụ cười, hai người này cãi nhau rất vui, nhưng khi nàng thấy bộ dạng bực tức của Kiều Phượng Nhi thì cuối cùng cũng phải mở miệng hòa giải:
- Chồng, anh giúp em một chút, chuyển hành lý cho các cô cậu này đi.
Kiều Tiểu Kiều mở miệng thì Hạ Thiên cũng không còn nói gì, hắn lập tức nhấc hành lý bước đi. Sau đó suốt buổi sáng tất cả hàng hóa hành lý của tân sinh viên khoa Trung Quốc học được Hạ Thiên bao sạch, mà sinh viên khoa Trung Quốc học cũng rất bội phục Hạ Thiên, người này chạy đi vài chục lượt mà không chút thở gấp.
- Vợ, còn nữa không?
Sau khi xách hành lý dùm một tân sinh viên quay về, Hạ Thiên dùng giọng không thể chờ đợi được nữa nói với Kiều Tiểu Kiều.
- Còn mười mấy người chưa tới.
Kiều Tiểu Kiều trả lời.
- Bây giờ đã giữa trưa, hôm nay không đến, có lẽ chút nữa sẽ đến.
Thôi Yến ở bên cạnh nói:
- Tiểu Kiều, không bằng các bạn đi dùng cơm đi, trưa nay mình ở đây xem.
- Được.
Hạ Thiên lập tức đón lời, sau đó hắn kéo Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, chúng ta đi thôi.
Đúng lúc này một âm thanh vui mừng lại vang lên:
- Đại ca, cuối cùng em cũng tìm được anh.