-Dù âm thanh này có chút quen tai nhưng Hạ Thiên vẫn không quan tâm, Kiều Tiểu Kiều lại kéo tay hắn nói:
- Chồng, có người gọi anh kìa.
Hạ Thiên không khỏi buồn bực, hắn không có em gái, sao lại có người gọi là đại ca.
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, hắn thấy một thiếu nữ ăn mặc mộc mạc thậm chí có thể nói là quê mùa. Nàng cột hai bím tóc, quần xám áo xám, trên chân còn đôi giày vải, hơn nữ kiểu giày cũng quê một cục, có lẽ là tự làm cho mình.
Nếu nhìn những nữ sinh ăn mặc như bướm mùa xuân ở xung quanh và lại nhìn thiếu nữ này, chắc chắn người ta sẽ cho rằng nàng rất quê mùa. Đây đúng là Lão Ngoan Đồng của thế kỷ, nếu đặt vào bảo tàng thì rất "hút hàng".
Nhưng một cô gái có thể nói là quê mùa đến mức bỏ vào bảo tàng đứng giữa đám nữ sinh hoa lệ lại giống như hạc giữa bầy gà, toàn thân nàng bùng ra khí tức chất phác, vô hình hấp dẫn mọi người.
Dung mạo đơn thuần, thiếu nữ tuy xinh đẹp nhưng so ra kém Kiều Tiểu Kiều, nếu nói về cách ăn mặc thì lại càng cách xa Kiều Tiểu Kiều, nhưng nàng lại có một khí chất tươi mát tự nhiên làm người ta sinh ra cảm giác quái dị, sợ rằng đứng cùng cũng có thể cướp mất danh tiếng của Kiều Tiểu Kiều. Thậm chí giờ khắc này đã có không ít người so sánh nàng với Kiều Tiểu Kiều.
Nếu vào thời điểm bình thường thì một thiếu nữ như vậy sẽ khắc sâu và ấn tượng bất kỳ người nào nhìn thấy nàng.
Thực tế Hạ Thiên cũng có ấn tượng rất sâu với thiếu nữ này, nhưng không phải vì nàng xinh đẹp. Đối với Hạ Thiên thì thiếu nữ này không tính là xinh đẹp, còn dáng người cũng là bình thường, rõ ràng vẫn chưa phát dục hoàn toàn. Sở dĩ hắn nhớ vì có nguyên nhân, đó chính là lần trước hắn mua được rất nhiều quả Tiểu Kiều từ tay cô gái này.
- Là em sao?
Hạ Thiên nhìn thấy thiếu nữ thì có chút cao hứng:
- Em tìm anh làm gì? Có quả Tiểu Kiều bán nữa sao?
- Quả Tiểu Kiều sao?
Cô gái kia có chút sững sốt, sau đó lại như bừng tỉnh:
- Đại ca, thì ra anh biết quả kia, em cũng chỉ gọi nói là quả Hồng.
- Tất nhiên là anh biết.
Hạ Thiên dõng dạc, thật ra hắn cũng dốt đặc, chỉ lấy một cái tên đặt cho nó mà thôi:
- Có phải em muốn bán quả Tiểu Kiều không?
- À, điều này...Không có.
Thiếu nữ có chút ngượng ngùng.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Vậy em gọi anh làm gì?
- À, đại ca, là thế này, em muốn trả lại anh tiền thừa.
Thiếu nữ nhớ đến chuyện chính, nàng vội vàng nói:
- Lần trước anh mua và đưa quá nhiều tiền, em không thể thu nhiều như vậy.
- Anh không cần em trả tiền, miễn người khác nói anh mua không trả còn đòi tiền.
Hạ Thiên từ chối ngay, hắn không nhớ mình đưa cho cô gái bao nhiêu tiền, nhưng đối với hắn thì quả Tiểu Kiều rất đáng tiền, vợ hắn thích ăn, dù là thứ gì cũng đáng tiền.
- Nhưng...Đại ca, thật sự là quá nhiều, em không thu nhiều như vậy, anh đưa em năm nghìn ba răm đồng.
Thiếu nữa vội vàng nói:
- Đại ca, bây giờ anh đi với em ra ngân hàng, em sẽ rút tiền trả lại cho anh.
- Thôi khỏi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô gái:
- Nếu em có quả Tiểu Kiều thì đến tìm anh, không thì thôi.
Hạ Thiên nói xong thì kéo Kiều Tiểu Kiều bước đi, hắn đã rất muốn rời hỏi chỗ này.
- Đại ca, đại ca... ....
Thiếu nữ vẫn chạy theo.
- Này, em theo anh làm gì, anh đánh đòn bây giờ.
Hạ Thiên quay đầu nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ có chút sững sốt, sau đó nàng không dám đuổi theo nữa.
Thiếu nữ nhìn bóng lưng của Hạ Thiên rồi không nhịn được phải nói:
- Đại ca, anh đúng là người tốt.
Hạ Thiên đã đi xa hơn mười thước nhưng nghe nói như vậy cũng nổi giận, hắn đột nhiên xoay người lóe lên xuất hiện trước mặt cô gái rồi rống lên:
- Anh không phải người tốt.
Hạ Thiên rống khá lớn, hơn nữa lại đột ngột xuất hiện trước mặt làm thiếu nữ càng hoảng sợ, nàng không tự giác phải lùi về phía sau hai bước rồi lắp bắp nói:
- Nhưng...Đại ca...Em thấy anh thật sự...Là người tốt, người khác không mua trái đó, anh mua...Hơn nữa còn trả rất nhiều tiền... ....
- Nếu em còn nói anh là người tốt, anh sẽ đánh em... ....
Hạ Thiên rất tức giận, nha đầu kia có phải phải muố ăn đòn không?
Thiếu nữ rất uất ức:
- Em chỉ nói anh là người tốt thôi, sao anh lại muốn đánh...Ư... ....
Thiếu nữ không thể nói hết lời, không phải vì nàng không thể tiếp tục nói, chẳng qua nàng phát hiện mình không thể nói được nữa, vì có người chặn miệng nàng.
Vài giây trôi qua, thiếu nữ cuối cùng cũng hiểu thứ gì chặn miệng mình, vì thứ đó khá mềm, hình như còn rất mát. Nhưng vài giây sau nàng cũng kịp phản ứng, sau đó hai mắt nàng tròn xoe, nước mắt cũng tứa ra. Nàng...Nụ hôn đầu đời của nàng đã mất.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này, một số người còn hưng phấn huýt sáo. Đúng là quá kích thích, giữa ban ngày ban mặt mà có người dám cưỡng ép người đẹp.
- Thằng này là ai, trâu như chó!
- Không biết, tao cũng vừa đến, không biết nó.
- Này, anh hai, biết thằng kia không?
- Thằng khốn đó à, tất nhiên là biết, không phải là Hạ Thiên sao?
- Hạ Thiên là thằng nào?
- Là bạn trai của Kiều Tiểu Kiều, thằng khốn này có Kiều Tiểu Kiều mà vẫn sàm sỡ với nữ sinh khác... ....
- Đúng là ông trời không có mắt, nó còn làm chuyện đồi bại trước mặt Kiều Tiểu Kiều, đúng là loại táng tận lương tâm... ....
- Khốn nạn là Kiều Tiểu Kiều hình như không có chút phản ứng... ....
Kiều Tiểu Kiều quả thật không có phản ứng, ngược lại Kiều Phượng Nhi thì bất bình:
- Đại sắc lang, đại lưu manh, đúng là quỷ sắc, ngay cả một em gái tinh khiết thế mà cũng sàm sỡ... ....
Kiều Phượng Nhi còn chưa mắng xong thì Hạ Thiên đã buông cô gái bên kia ra, sau đó hắn trừng mắt:
- Bây giờ anh không phải người tốt rồi chứ?
- Anh...Anh là người xấu... ....
Cô gái khóc lã chã, gương mặt đỏ bừng, rõ ràng rất uất ức.
Hạ Thiên rất thỏa mãn, nha đầu này rốt cuộc đã biết hắn là người xấu, hắn không muốn làm người tốt.
Nếu cô gái đã biết sai lầm thì Hạ Thiên không tiếp tục so đo, hắn xoay người đi về phía Kiều Tiểu Kiều, nhưng khi vừa đi được hai bước thì hắn đã quay lại trước mặt cô gái.
- Anh...Anh muốn gì?
Khi thấy Hạ Thiên quay lại thì cô gái có chút căng thẳng:
- Anh...Nếu anh còn tiếp tục sàm sỡ, em...Em...Em sẽ hô người.
- Ai sàm sỡ em?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Em rất bình thường, không quá xinh, dáng người cũng bình thường, anh sàm sỡ em thì sợ người khác sẽ nói này nọ.
Thiếu nữ bị chọc tức:
- Anh đúng là đại bại hoại.
Hạ Thiên phải uốn nắn:
- Anh là đại lưu manh, không phải đại bại hoại.
Đám sinh viên xung quanh không biết nói gì hơn, người này tự nhận là lưu manh mà quá hùng hồn, đúng là quanh minh chính đại, hiếm có khó tìm.
Thiếu nữ cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn Hạ Thiên, nàng vẫn luôn cho rằng vị đại ca này rất tốt, trước đó luôn muốn tìm gặp để trả lại tiền. Không ngờ tìm được thì sự việc không như dự đoán, người này không tốt lành gì, đúng là bại hoại.
Hèn gì ông nội luôn dặn dò nàng, người bên ngoài không thể tin, không nên đơn giản tin người khác. Trước đó nàng còn hoài nghi lời nói của ông, bây giờ nàng đã hiểu, ông nói không sai chút nào.
- Này, có chuyện quên hỏi em, em hái quả Tiểu Kiều ở đâu?
Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi, đây là nguyên nhân hắn quay lại.
- Ở...Ở nhà trên núi.
Thiếu nữ có chút chần chừ, cuối cùng mới trả lời.
- Vậy nhà em ở đâu?
Hạ Thiên lại hỏi.
Thiếu nữ không khỏi chần chừ, người này rất bại hoại, có nên cho biết không?
Thiếu nữ suy nghĩ rồi nói:
- Quên em gọi là Thanh Phong thôn, chỗ đó có ngọn núi Thanh Phong, trái cây cũng hái trên núi Thanh Phong.
- Quê em ở núi Thanh Phong sao?
Một giọng nói kinh ngạc truyền đến, Kiều Tiểu Kiều cũng đi đến, nàng mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, chị gái, chị cũng biết núi Thanh Phong sao?
Thiếu nữ dùng giọng kỳ quái hỏi, theo nàng biết thì chưa ai nghe qua núi Thanh Phong cả.
- Chị đã từng đi qua một lần.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười:
- Chị là Kiều Tiểu Kiều, là sinh viên năm tư khoa Trung Quốc học, em tên gì?
- Em là Dương San, tân sinh viên khoa du lịch khách sạn.
Thiếu nữ chợt cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, nàng vội vàng trả lời.
- Đây là danh thiếp của chị, bên trên có số điện thoại của chị, nếu em có phiền phức thì có thể điện thoại cho chị bất cứ lúc nào.
Kiều Tiểu Kiều nở nụ cười ngọt ngào, nàng đưa danh thiếp cho Dương San.
- Vâng, cám ơn chị.
Dương San tiếp nhận danh thiếp, nàng có chút vui vẻ.
- Chúng ta đi trước, hẹn gặp lại em.
Kiều Tiểu Kiều cũng không dây dưa nhiều, nàng nói xong thì kéo Hạ Thiên bỏ đi.
Nhìn bộ dạng thân mật giữa Kiều Tiểu Kiều và Hạ Thiên và Dương San có chút khó hiểu, chị gái này có vẻ rất tốt, sao lại đi với tên bại hại hoại như vậy?
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi thì cũng không nghĩ ra, Kiều tiểu thư sao lại đặc biệt với một nữ sinh như thế? Không phải vì Hạ Thiên vừa hôn cô bé đấy chứ?
- Kiều tiểu thư, sao chị tốt với cô bé Dương San kia vậy?
Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi, nàng khác với Kiều Hoàng Nhi, dù Kiều Hoàng Nhi có gì cũng giấu trong lòng, nhưng nàng thì muốn biết ngay.
- Vì cô ấy đến từ núi Thanh Phong.
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói.
- Điều này có gì đặc biệt sao?
Kiều Phượng Nhi không hiểu nổi.
Kiều Tiểu Kiều không nói lời nào, nàng chỉ nhìn Hạ Thiên, nàng và Hạ Thiên biết rất rõ, núi Thanh Phong rất đặc biệt, đó là nơi Hạ Thiên đã sống mười sáu năm trời.