Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng điện thoại cho Kiều Đông Hải, nhưng mãi nửa giờ sau thì hắn mới đến biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
- À, xấu hổ quá, anh đến chậm, anh đã nghe xong bài ca, thật sự nhịn không được phải nghe vài lần.
Kiều Đông Hải vừa vào cửa thì lúng túng xin lỗi.
- Đại ca, anh biết ai đăng đoạn video này không?
Kiều Tiểu Kiều hỏi.
- Là một bảo vệ.
Kiều Đông Hải không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, một con hổ lớn nhốt ở trong Kiều gia, tuy bốn phía đều có song sắt vây quanh, hổ không ra được. Nhưng vì đề phòng mà Kiều Đông Hải quyết định sắp xếp rất nhiều camera xung quanh, đồng thời còn sắp xếp nhiều bảo vệ liên tục xem xét tình huống.
Khi Liễu Mộng đang chơi đùa ca hát với hổ thì đám bảo vệ đang ở phòng quan sát thấy rất rõ, sau đó tất cả đều bị thu hút bởi tiếng ca của Liễu Mộng. Cuối cùng cả đám không nhịn được mà úp một đoạn video lên mạng, cùng chia sẻ với mọi người, kết quả là đoạn video này được truyền đi khắp chốn, vì vậy mà Liễu Mộng mới nổi tiếng sau một đêm.
- Chị Mộng, nếu chị muốn thì tôi sẽ nói Tiểu Yêu Tinh xóa đi.
Hạ Thiên đề nghị. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Tại sao phải xóa?
Liễu Mộng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên:
- Chị thích như vậy.
Liễu Mộng cười hì hì rồi nói:
- Tiểu bại hoại, người ta là ma nữ Mộng Mộng, ma nữ thường được nhiều người yêu mến, bây giờ có nhiều người yêu mến chị, như vậy mới là ma nữ chân chính .
Lý luận của Liễu Mộng làm cho đám người không biết phải nói gì cho phải, Kiều Đông Hải khẽ động tâm, hắn vội hỏi:
- Chị Mộng, vậy chị có muốn càng nhiều người thích hơn không?
- Tất nhiên rồi.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Nếu cả thế giới đều thích thì tốt, chị sẽ là ma nữ lợi hại nhất. Chị lại không thích bọn họ, chị chỉ thích Tiểu bại hoại, hì hì, tức chết bọn họ.
Kiều Đông Hải cũng không biết nói gì, hắn tiếp tục hỏi thăm:
- Chị Mộng, em có một biện pháp để cho rất nhiều người thích chị, thậm chí là cả thế giới thích chị, chị có muốn thử không.
- Muốn!
Liễu Mộng gật đầu không chút do dự, sau đó nàng hỏi:
- Biện pháp gì?
- Làm ngôi sao ca nhạc.
Kiều Đông Hải trả lời:
- Chị Mộng, chỉ cần chị ký kết hợp đồng với công ty của tôi, như vậy tôi có thể giúp chị tuyên truyền, phát hành đĩa nhạc. Tôi dám khẳng định không bao lâu nữa chị còn nổi tiếng hơn cả Triệu Vũ Cơ.
- Thì ra là làm ngôi sao ca nhạc.
Liễu Mộng có hơi thất vọng:
- Làm ngôi sao ca nhạc không hay lắm, cả ngày phải hát, chị cũng không muốn hát, chị đã hát hai mươi năm trên giường rồi.
Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, trong lòng có chút buồn bực. Người này không thích hát sao lại hát hay như vậy? Như vậy còn để cho đám ca sĩ sống không đây?
- Chị Mộng, chị không thích hát sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Nhưng nhìn vào đoạn video kia thì thấy chị hát rất vui.
Đây cũng là những gì mà Kiều Đông Hải muốn hỏi, nhưng hắn không dám, bây giờ Hạ Thiên nói lên nổi lòng, tất nhiên sẽ vểnh tai lắng nghe.
- Tiểu bại hoại, cậu rất ngốc, tuy chị nói không thích hát, nhưng không phải nói thích mỗi ngày đều phải hát.
Liễu Mộng cười nói:
- Tất nhiên chơi đùa với Tiểu Hổ và hát vài bài sẽ rất vui.
Cuối cùng Liễu Mộng còn bổ sung một câu:
- Tóm lại chị là ma nữ, chị muốn hát thì hát, không muốn hát thì không hát, vì vậy chị không cần làm ngôi sao ca nhạc, chị muốn làm ma nữ Mộng Mộng độc nhất vô nhị.
Khi thấy Liễu Mộng không muốn làm ngôi sao ca nhạc thì Kiều Đông Hải không khỏi có chút thất vọng, hắn có thể khẳng định, nếu Liễu Mộng thật sự tiến vào ngành ca hát thì nổi tiếng cả nước là bình thường. Còn chuyện nổi tiếng khắp thế giới thì hơi quá, nhưng âm thanh tự nhiên của nàng cũng làm mọi người sinh ra sự cộng minh.
Kiều Đông Hải nghĩ đến đoạn video đang làm mưa làm gió trên mạng, hắn đột nhiên nghĩ ra một ý kiến, hắn nói:
- Chị Mộng, chị có thể hát những bài vui chơi kia để tôi làm đĩa không?
Kiều Đông Hải hỏi như vậy cũng vì thấy số lượng người xem đoạn video kia, thật ra chỉ cần có lời ca, sau khi trải qua chế tác thì có thể làm nên một đĩa đơn, sau đó mang đi phát hành. Chỉ cần tuyên truyền tốt một chút, Liễu Mộng có thể nổi tiếng, tất nhiên công ty của hắn cũng kiếm được một món hời.
- Thứ đó có thể bán được tiền không?
Liễu Mộng mở lớn mắt nói, nàng không có tiền, đã từng tìm đến nha đầu Hàm Hàm để vay nặng lãi, vì vậy nàng cũng rất muốn kiếm tiền.
- Tất nhiên, không những bán được tiền, tôi tin còn có thể bán được rất nhiều.
Kiều Đông Hải cực kỳ tin tưởng.
- Như vậy sẽ có nhiều lợi nhuận.
Liễu Mộng có chút vui vẻ:
- Hì hì, cầm lấy đi bán nhớ chia cho chị.
- Không có vấn đề.
Kiều Đông Hải chợt hưng phấn:
- Chị Mộng, vậy chị cảm thấy chia chác theo tỉ lệ thế nào?
- À, để chị xem, nếu không thì chị một nửa cậu một nửa nhé?
Liễu Mộng thuận miệng nói, nhưng sau đó nàng lại lắc đầu:
- Không được, chị là ma nữ, ma nữ phải chiếm lời nhiều hơn, vì vậy chị muốn tỉ lệ cao hơn.
- Chị Mộng, thế này nhé, sáu phần lợi nhuận cho chị, bốn phần về công ty tôi, chị thấy thế nào?
Kiều Đông Hải vội vàng nói, nếu nói một cách nghiêm khắc thì mọi người cùng một nhà, thật ra cũng không cần so đo.
- Tốt, cứ như vậy mà làm.
Liễu Mộng thuận miệng đồng ý, nàng cũng không quá quan tâm.
- Được, chị Mộng, chị chờ một chút, bây giờ tôi làm hợp đồng cho chị, lát nữa chị ký hợp đồng là được.
Kiều Đông Hải nhanh chóng nói.
- Được rồi, chị đi chơi tới Tiểu Hổ cái đã.
Liễu Mộng nói xong thì đứng lên đi ra cửa, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, cậu có đi chơi không?
- Đi chứ!
Hạ Thiên lập tức gật đầu, hắn đã quyết định sau này nên ở cùng mới Liễu Mộng nhiều hơn, như vậy công lực sẽ tăng tiến nhanh hơn. Chỉ như vậy hắn mới có thể nhanh chóng học được đệ ngũ châm, sau đó mới chữa tốt cho thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên đứng lên cùng đi với Liễu Mộng, Kiều Đông Hải lại mở miệng:
- Hạ Thiên, chờ chút, có chuyện tôi muốn thương lượng với cậu.
- Tiểu bại hoại, vậy các người thương lượng trước, chị đi chơi, chút nữa đến tìm nhé?
Liễu Mộng nói xong thì chạy ra ngoài.
Hạ Thiên nhìn về phía Kiều Đông Hải, hắn có chút buồn bực:
- Chuyện gì?
- Là chuyện của Tiểu Kiều.
Kiều Đông Hải nhìn Kiều Tiểu Kiều:
- Tuy gần đây Ám Ảnh Đoàn không phái sát thủ đến ám sát Tiểu Kiều, nhưng chúng ta cũng không thể không lo, nếu chuyện này còn chưa giải quyết thì trong lòng tôi vẫn rất lo lắng.
- Không sao, chờ tôi lên làm đội trưởng Ám Ảnh Đoàn, sẽ không cò ai giết Tiểu Kiều.
Hạ Thiên nói giống như không muốn quan tâm.