Kiều Đông Hải lập tức sững sờ, Hạ Thiên sao lại có liên quan đến Ám Ảnh Đoàn?
- Anh nằm mơ à? Sao anh có thể là đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn?
Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh không nhịn được phải tức giận nói.
- Đợi đến khi anh chộp được vợ sư tỷ xinh đẹp, sau đó đưa chị ấy đến Ám Ảnh Đoàn, khi đó anh sẽ đánh toàn bộ Ám Ảnh Đoàn, bọn họ không cho anh làm đoàn trưởng thì anh xử lý sạch.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Nếu không phải bọn họ làm phiền Tiểu Kiều, anh cũng không muốn làm đoàn trưởng.
- Anh chỉ giỏi khoác lác.
Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng, nàng biết Hạ Thiên rất lợi hại nhưng vẫn không tin. Người ta có một chức đoàn trưởng đứn đầu, sao có thể giao cho người ngoài một cách lãng xẹt như vậy?
- Tin hay không là tùy em, dù sao em cũng không phải là vợ anh.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm, người khác không tin thì chẳng sao, chỉ cần vợ hắn tin là được.
- À, Hạ Thiên, vậy bao lâu nữa cậu mới là đoàn trưởng của Ám Ảnh Đoàn?
Kiều Đông Hải ở bên cạnh không khỏi hỏi một câu.
- Điều này... ....
Hạ Thiên gãi gãi đầu, hắn có chút ngượng ngùng:
- Tôi cũng không biết chính xác, dù sao phải tìm vợ sư tỷ xinh đẹp cái đã, nhưng không biết chị ấy đã trốn đi đâu mất rồi.
- Hạ Thiên, trước khi cậu được lên làm đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn thì chúng ta vãn phải tìm ra kẻ nào muốn giết Tiểu Kiều, nếu không Tiểu Kiều sẽ rất nguy hiểm.
Giọng điệu của Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ.
- Có tôi ở đây thì chẳng còn gì nguy hiểm nữa cả.
Hạ Thiên vẫn không cho là đúng.
Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra xúc động muốn mắng người, lưu manh này suốt ngày đi chơi với phụ nữ khác, còn không biết xấu hổ nói có mình ở đây.
- Hạ Thiên, nhưng tôi biết người muốn giết Tiểu Kiều là ai.
Kiều Đông Hải không hề nói nhiều, điều này mới là quan trọng nhất, như vậy Hạ Thiên mới không lẩn tránh.
- Sao anh không nói sớm?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Kiều Đông Hải:
- Là ai? Anh nói đi, tôi sẽ bắt hắn.
- Trước kia tôi luôn cho rằng người ta ám sát Kiều Tiểu Kiều chỉ vì Kiều gia, tối qua Tiểu Kiều nói ra hoài nghi của cậu về Phương Dĩnh, tôi mới đột nhiên ý thức được vấn đề. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu tôi đã nghĩ sai, đối phương muốn đối phó nhưng mục đích không phải là Kiều gia, đó chính là Tiểu Kiều.
Vẻ mặt Kiều Đông Hải có chút âm trầm:
- Vì vậy tôi đã điều tra Phương Dĩnh, cô gái này có vấn đề.
- À, vậy bây giờ tôi sẽ đi bắt cô ấy.
Hạ Thiên xoay người định bỏ đi, nhưng hắn chợt nhớ đến một vấn đề, hắn hỏi:
- Anh biết con đàn bà ngu ngốc kia ở đâu không?
Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn vội vàng nói:
- Hạ Thiên, bây giờ vẫn chưa thể xác định Phương Dĩnh có liên quan đến chuyện ám sát Tiểu Kiều, hơn nữa tuy nàng có khả nghi nhưng chúng ta còn chưa có chứng cứ... ....
- Tôi chưa bao giờ cần chứng cứ, anh chỉ cần nói cho tôi biết cô ta ở đâu là được.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn nói.
- À, tôi phải gọi điện thoại hỏi cái đã... ....
Kiều Đông Hải cười khổ nói.
Hạ Thiên cắt ngang lời:
- Vậy anh gọi điện thoại nhanh lên.
Kiều Đông Hải thật sự bất đắc dĩ, đúng là không có biện pháp, vì vậy chỉ đành phải gọi điện thoại. Sau khi bắt đầu hoài nghi Phương Dĩnh thì hắn đã phái người theo dõi nàng hai bốn trên hai bốn, chỉ cần hỏi người đang giám sát Phương Dĩnh, như vậy có thể biết được vị trí.
Kiều Đông Hải vừa nói ra vị trí của Phương Dĩnh thì Hạ Thiên đã biến mất.
Phương Dĩnh đang đi dạo phố, trong hành trình này Tôn Bác Văn luôn đi theo làm bạn, trung thực sắm vai bạn trai. Phương Dĩnh đi vào một khu thương mại, nàng thấy bộ nào ưng ý thì mua ngay, giá cả cơ bản đều trên chục ngàn. Tôn Bác Văn tùy ý quét thẻ tính tiền, bộ dạng không chút đau lòng, điều này làm cho nhân viên bán hàng cực kỳ hâm mộ, vì sao cô gái này không đẹp bằng nàng mà có được một người đàn ông lắm tiền như vậy?
- Bác Văn, chúng ta sang bên kia xem.
Phương Dĩnh vừa mới đi vào khu hàng Gucci, khi đi ra lại thấy một cửa hàng độc quyền của LV. Dù trong nhà nàng đã có bốn năm chiếc túi LV, nhưng nàng vẫn quyết định đi mua, đối với nàng thì mua sắm là hưởng thụ, còn những thứ này có dùng hay không sẽ chẳng quan trọng.
- Tốt.
Tôn Bác Văn cũng không có ý kiến, tuy Phương Dĩnh đã xài vài trăm ngàn nhưng hắn vẫn không quan tâm. Tất nhiên, thực tế thì thẻ ngân hàng kia là của Phương Dĩnh, hắn chỉ giúp nàng quét thẻ trả tiền mà thôi.
Nhưng hai người vừa mới đi được vài bước thì đã phải ngừng lại, vì có người chặn đường.
- Là anh.
Khi thấy người chặn đường mình, Phương Dĩnh lập tức trở nên tức giận.
Người ngăn cản hai người chính là Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên không quan tâm đến Phương Dĩnh mà nhìn Tôn Bác Văn:
- Này Tôn Bác Vũ, nếu bây giờ anh rời khỏi đây, tôi sẽ không đánh anh.
- Anh muốn làm gì?
Phương Dĩnh cực kỳ tức giận. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Vẻ mặt Tôn Bác Văn chợt biến đổi, sau đó hắn chậm rãi nói:
- Hạ Thiên, có phải có hiểu lầm gì không?
- Không có hiểu lầm gì cả, tôi muốn xử lý Phương Không Dĩnh ngốc nghếch này, nếu anh không muố bị tôi xử lý luôn cho gọn thì tranh thủ thời gian mà chạy đi, tôi sẽ cho anh chạy.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Họ Hạ, có phải anh bị bệnh rồi không?
Phương Dĩnh ở một bên tức giận mắng.
Hạ Thiên nhấc chân đá lên bụng Phương Dĩnh, nàng lập tức văng ra vài mét ngã lên mặt đất.
- Cô mới có bệnh.
Hạ Thiên bất mãn mắng một câu, sau đó hắn quay sang Tôn Bác Văn:
- Này, Tôn Bác Vũ, rốt cuộc anh có đi không?
Tôn Bác Văn cười miễn cưỡng:
- Hạ Thiên, đây là đường lớn, cậu làm như vậy sợ ảnh hưởng không tốt.
Nơi này đúng là đường lớn, nhưng cũng không có quá nhiều người, vì đây là khu mua bán hàng xa xỉ, tuy những năm nay người giàu có rất nhiều nhưng người chẳng có tiền vẫn chiếm đa số.
- Tôi đánh người chưa từng chọn địa điểm.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Coi như anh muốn chết, tôi cũng lười nói với anh, trước tiên cho anh ăn đòn rồi nói sau.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì đánh về phía Tôn Bác Văn, một đấm phóng đến.
Vẻ mặt Tôn Bác Văn chợt biến đổi, khoảnh khắc khi nắm đấm của Hạ Thiên sắp đập lên kính, hắn đột nhiên rùn người xuống thoát khỏi một đấm. Sau đó hắn nhanh chóng thối lui đến bên cạnh Phương Dĩnh, sau đó vung tay ôm Phương Dĩnh lên.
- Chờ chút.
Sau khi thoát khỏi một quyền của Hạ Thiên thì Tôn Bác Văn hét lên.
- Chờ cái gì?
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Tôi đang rất bận.
- Hạ Thiên, tôi không quan tâm cậu có ân oán gì với Phương Dĩnh, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nể mặt.
Tôn Bác Văn mơ hồ bùng lên một luồng khí thế:
- Bây giờ nếu để mặc cậu ra tay với cô ấy, Tôn Bác Văn tôi nào còn là đàn ông?