Khi Hạ Thiên đang cực kỳ khó hiểu thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là Vương Tiểu Nha.
- Hạ Thiên ca ca, anh ở đâu đó? Bây giờ em đang rất buồn phiền.
Trong điện thoại, Vương Tiểu Nha có vẻ rất ỉu xìu.
- Sao em lại buồn phiền?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ buồn phiền cũng có thể lây sao? Hắn đang buồn bực, bây giờ tiểu nha đầu bên kia lại buồn phiền. Nhưng nếu lây bệnh thì cũng không thể đi xa vậy chứ?
Vương Tiểu Nha dùng giọng mất hết sức lực trả lời:
- Hạ Thiên ca ca, vừa rồi cô giáo trong trường điện thoại cho em, nói là em cuối tuần phải đi học. Em thật sự cảm thấy khó hiểu, rõ ràng em đã bị đuổi học rồi mà, làm gì còn phải đi học nữa?
Hạ Thiên cũng cảm thấy rất kỳ quái:
- Đúng vậy, không phải em đã bị đuổi học rồi à? Sao bây giờ còn phải đi học?
- Đúng vậy, em cũng hỏi như thế, nhưng cô giáo nói, bây giờ chủ nhiệm không phải là cô giáo cũ, hiệu trưởng cũng là hiệu trưởng mới. Vì vậy trước đó hiệu trưởng nói đuổi học em là không chắc chắn, em còn là học sinh, đến tuần sau em lại phải tiếp tục đi học, hu hu... ....
Giọng điệu của Vương Tiểu Nha giống như muốn khóc đến nơi:
- Em thật sự buồn bực đấy, sao lại như vậy? Đã đuổi học em rồi, những ngày nay em rất vui, bây giờ lại bắt em đi học, đúng là không có chữ tín.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu:
- Có cái gì khó hiểu đâu, em đừng đi học là được.
- Nhưng trường còn chưa đuổi học, em còn phải đi học, em phải tìm một lý do quang minh chính đại để bị đuổi học mới được.
Vương Tiểu Nha vẫn không có tinh thần:
- Trước đó lão hiệu trưởng khốn kiếp đã đuổi học em rồi, rõ ràng là bọn họ không đúng. Nếu bị đuổi thì em không đi học cũng có lý do rõ ràng, bây giờ nếu em không đi thì không biết phải nói với cha mẹ thế nào.
Hạ Thiên không biết cha mẹ ở nơi nào, vì vậy cũng không biết nói chuyện với cha mẹ sẽ có cảm giác gì, cũng không biết có vấn đề gì xảy ra, vì vậy mà không biết nên nói gì.
Đúng lúc này Vương Tiểu Nha lại nói:
- Hạ Thiên ca ca, em sắp phải đi học, bây giờ anh có theo em đi chơi được không? Nếu không sau này cũng chẳng còn thời gian.
- Được rồi, em đang ở đâu?
Hạ Thiên đồng ý.
- Em ở nhà.
Vương Tiểu Nha trả lời, nàng sợ Hạ Thiên không biết vì vậy bổ sung thêm một câu:
- Là khu dân cư Bảo Lai, anh đã đến một lần rồi.
- Được rồi, anh đến ngay.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, dù sao bây giờ hắn cũng không biết đi đâu tìm Mị Nhi, như vậy cũng không tìm được Phương Dĩnh, vì vậy chỉ còn cách đến chơi đùa với nha đầu Vương Tiểu Nha.
Sau khi Hạ Thiên liên tục đi về một phía thì cuối cùng cũng rời khỏi đường dành cho người đi bộ, hắn bắt một chiếc taxi, cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái lạc đường.
Khi Hạ Thiên đến nhà Vương Tiểu Nha thì đã là mười một giờ sáng, lần này cũng như lần trước, tên mập Vương Kiệt vẫn không có ở nhà, chỉ có một người giúp việc trẻ tuổi.
- Hạ Thiên ca ca, cuối cùng anh cũng đến.
Khi thấy Hạ Thiên thì Vương Tiểu Nha phóng đến, bộ mặt vui vẻ, bây giờ nàng đã không còn buồn bực.
- Em muốn đi đâu chơi?
Hạ Thiên ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Vương Tiểu Nha, hắn cảm thấy tương đối hài lòng, tiểu nha đầu này lại nặng hơn một chút.
- Điều này...Em chưa nghĩ ra.
Vương Tiểu Nha chớp cặp mắt đẹp:
- Hạ Thiên ca ca, nếu không chúng ta lên mạng một chút, xem có chỗ nào đi chơi, sau đó chúng ta đi.
- Được rồi.
Hạ Thiên gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Hì hì, chúng ta lên mạng.
Vương Tiểu Nha buông Hạ Thiên chạy vào khuê phòng của mình, khi đi đến cửa thì nàng quay đầu nói với người giúp việc.
- Chị Tiểu Thúy, đến trưa em không ăn cơm ở nhà, chị chỉ ăn một mình thôi.
- Ừ!
Người giúp việc tên là Tiểu Thúy lên tiếng.
Hạ Thiên vào phòng ngủ của Vương Tiểu Nha, hắn phát hiện nàng rất thích búp bê, trên giường có bảy tám con, còn có một con gấu bông rất lớn, có lẽ là gối ôm của nàng. Một chiếc máy tính để bên giường, nha đầu kia thích ngồi đó lên mạng, vì vậy nàng kéo hắn ngồi lên giường.
Máy tính đã được mở, trước đó Vương Tiểu Nha cũng đã lên mạng, bây giờ nàng trực tiếp tìm kiếm những địa điểm thú vị ở thành phố Giang Hải. Sau khi tắt hàng đống trang web quảng cáo tự nhảy lên, cuối cùng cũng tìm được nội dung.
- Hồ Bắc sao? Minh còn quá nhỏ, không phù hợp mặc đồ tắm, mình không đi... ....
- Khu trò chơi sao? Hình như mình có hơi lớn, đây là nơi dành cho con nít chơi đùa... ....
- Câu lạc bộ bắn súng, hình như rất thú vị, đáng tiếc là có thẻ hội viên mới được vào... ....
- Leo núi sao? Đối với Hạ Thiên ca ca thì không có tính khiêu chiến... ....
Vương Tiểu Nha vừa xem nội dung vừa lẩm bẩm, nàng bỏ qua một loạt những địa điểm vui chơi, cuối cùng không tìm được nơi nào ra hồn.
- Không thể tin quảng cáo, không có độ tin cậy.
Vương Tiểu Nha lầm bầm một câu, sau đó nàng không tiếp tục xem mà mở một trang web, sau đó nói với Hạ Thiên:
- Hạ Thiên ca ca, anh có chỗ nào chơi vui không? Em tìm không thấy.
- Anh cũng biết gì đâu.
Hạ Thiên càng ngày càng cảm thấy dưới núi không có gì vui, dù đánh nhau cũng không thoải mái. Trên núi thì hắn có ba vị sư phụ để đánh nhau, hắn sẽ vui sướng hơn, tất nhiên ba vị sư phụ thì chẳng có gì vui sướng, ngược lại còn rất thống khổ.
- Á... ....
Vương Tiểu Nha đột nhiên hô lên kinh hoàng:
- Hạ Thiên ca ca, anh xem, anh xem đi... ....
- Xem cái gì?
Hạ Thiên có chút buồn bực.
- Xem bản tin này, có người nói Triệu Vũ Cơ đã đến thành phố Giang Hải.
Vương Tiểu Nha chỉ vào màn hình máy tính, nàng dùng giọng kích động nói với Hạ Thiên.
- Triệu Vũ Cơ sao?
Hạ Thiên rất quen cái tên này.
- Đúng vậy, là Triệu Vũ Cơ mà lớn lên giống em như đúc ấy, đến ngày mười bảy chị ấy mới diễn, nhưng hôm nay mới mùng chín, sao lại đến rồi? Cũng không biết bản tin này là thật hay giả.
Vương Tiểu Nha có chút nghi ngờ, sau đó nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Thiên:
- Hạ Thiên ca ca, bản tin nói Triệu Vũ Cơ ở khách sạn Đế Vương, chúng ta đến xem thử, xem chị ấy có giống em không.
- Ok!
Hạ Thiên cũng đồng ý, hắn đã sớm muốn gặp Triệu Vũ Cơ, nếu gương mặt nàng xinh đẹp như Vương Tiểu Nha mà dáng người cũng ngon hàng như cảnh sát tỷ tỷ, nếu vậy hắn sẽ cướp làm vợ.
- Chúng ta đi nhanh.
Vương Tiểu Nha rất nóng vội, nàng kéo Hạ Thiên ra ngoài:
- Trước tiên chúng ta đi ăn, sau đó đến khách sạn Đế Vương.
Vương Tiểu Nha vừa đi ra đến cửa thì thấy người giúp việc Tiểu Thúy, ngay sau đó nàng lắp bắp kinh hãi:
- Chị Tiểu Thúy, mặt chị làm sao vậy?