Hạ Thiên ra khỏi khách sạn Đế Vương mà không biến Triệu Vũ Cơ thành vợ, điều này làm cho tâm tình của hắn không được tốt. Vương Tiểu Nha thì rất vui vẻ, nàng ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười.
Tên bảo vệ cửa thấy hai người có thể đi vào gặp Triệu Vũ Cơ , hơn nữa lúc đi ra lại không có gì, vì vậy mà trong lòng có chút buồn bực, thì ra hai người này là em gái và chồng của Triệu Vũ Cơ thật sao?
Tên bảo vệ thấy bộ dạng thân mật của Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha, hắn nghĩ rằng Hạ Thiên đã "ăn sạch" Vương Tiểu Nha, chẳng lẽ tên khốn này đã chơi tay ba cả chị và em sao?
- Đúng là cầm thú.
Tên bảo vệ nhìn bóng lưng của Hạ Thiên mà thầm nguyền rủa, sao mình không được "sướng" như đối phương nhỉ?
Nếu người này biết được Hạ Thiên "sướng" thế nào thì sẽ trực tiếp đâm đầu vào cửa sổ khách sạn, như vậy hắn có thể sớm đầu thai, kiếp sau mới sướng được.
Hạ Thiên lại đang khó hiểu, vì sao có người không hy vọng đẹp hơn một chút? Cặp chân đẹp nhưng lại bị hai vết sẹo phá hoại sạch sẽ.
- Hạ Thiên ca ca, bây giờ chúng ta đi đâu?
Vương Tiểu Nha lúc này mở miệng hỏi, bây giờ đã hơn hai giờ, vẫn còn sớm, nàng chưa muốn về nhà.
- Về nghịch hổ với chị Mộng!
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không biết chỗ nào có thể chơi, chạy loạn khắp nơi còn không bằng về với vòng tay của chị Mộng.
- Sao?
Vương Tiểu Nha có chút sững sờ:
- Hạ Thiên ca ca, hổ cũng có thể chơi đùa sao?
- Tất nhiên là có thể, chị Mộng rất thích đùa với hổ.
Hạ Thiên trả lời, thật ra hắn cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì, nhưng đây là thứ mà chị Mộng thích.
- Hạ Thiên ca ca, nếu không chúng ta đổi trò khác được không?
Vương Tiểu Nha do dự rồi nói, không phải người nào cũng thích chơi với hổ, ít nhất thì Vương Tiểu Nha cũng không dám chơi với hổ.
Hạ Thiên có chút buồn bực, các cô gái nhỏ đúng là khó hầu hạ, nếu Vương Tiểu Nha không phải là một cô bé, thì hắn sẽ còn nhều trò hay. Chẳng hạn như "hoạt động thể thao", "chạy vượt rào", "leo núi"...Nhưng bây giờ nàng còn con nít, làm ăn gì đây?
- Két... ....
Một tiếng thắng xe vang lên, Hạ Thiên lại nghe được một âm thanh quen thuộc:
- Chồng.
Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy một chiếc Ferrari dừng lại ven đường, một thiếu nữ ăn mặc gợi cảm và cực kỳ tươi mát bước xuống xe, sau đó nàng chạy như bay về phía Hạ Thiên.
- Chồng, sao anh lại ở đây?
Thiếu nữ này chính là Sở Dao mà khoảng thời gian gần đây Hạ Thiên không gặp mặt, nàng vẫn có cách ăn mặc như cũ.
Hạ Thiên còn chưa kịp nói thì Vương Tiểu Nha đã dùng ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Sở Dao, nàng căm giận nói:
- Em và anh Hạ Thiên vừa đi mướn phòng.
- Ủa, em gái xinh xắn, so với bà...À, so với chị thì nhỏ hơn, sau này có lẽ sẽ đẹp hơn.
Sở Dao thấy Vương Tiểu Nha thì lập tức có hứng:
- Này, em gái, em là ai? Chị là số chín, em ít nhất cũng là số mười phải không?
- Cái gì mà số chín số mười?
Vương Tiểu Nha có chút bất mãn.
- Chị là vợ bé số chín của chồng, còn em, em cũng là một vợ bé sao?
Sở Dao dùng giọng hứng thú hỏi.
Vương Tiểu Nha ngẩng đầu rất kiêu ngạo:
- Em là bạn gái độc nhất vô nhị của Hạ Thiên ca ca.
Hạ Thiên lại xen vào một câu:
- Đợi đến khi cô ấy lớn lên và thành vợ anh thì ít nhất cũng phải là số mười tám.
- Ha ha, số mười tám.
Sở Dao rất vui vẻ, nàng vỗ vỗ vai Vương Tiểu Nha:
- Được rồi, em gái, chị số chín em số mười tám, chúng ta rất có duyên, sau này chị bao em.
Vương Tiểu Nha bĩu môi:
- Em không cần chị bao, em chỉ cần Hạ Thiên ca ca phủ lên là được.
Sở Dao có chút buồn bực, nàng quyết định không để ý đến cô bé này, vì vậy nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, anh xem, ngực em có phải lớn hơn rồi không? Gần đây mỗi ngày em đều dùng thuốc Cây đu đủ để phát triển ngực.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào ngực Sở Dao, sau đó hắn khẽ gật đầu:
- Có lớn hơn một chút.
- À, tốt quá!
Sở Dao rất hưng phấn:
- Chồng, em cùng anh đi đua xe, anh đi không?
- Đua xe sao?
Vương Tiểu Nha ở bên cạnh xen vào một câu:
- Là đua xe tốc độ sao?
- Đúng vậy, em đi không?
Sở Dao thấy Vương Tiểu Nha có chút hưng phấn thì bắt đầu dụ khị:
- Đi theo chị thì vừa đua xe, chém người, nhảy nhót, rất xui, chơi không?
- Hạ Thiên ca ca, chị ấy nói thật sao?
Vương Tiểu Nha rõ ràng có chút động tâm, nhưng nàng lại sợ Sở Dao lừa mình.
Hạ Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, nếu không em đi với chị ấy nhé.
- Chồng, anh không đi sao?
Sở Dao ngẩn ngơ.
- Anh không thích đua xe.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn không biết lái, thích đua mới là lạ.
- Này, em cảnh cáo chị, em là bạn gái độc nhất vô nhị của Hạ Thiên ca ca, tương lai sẽ là vợ bé được sủng ái nhất, chị dẫn em đi chơi, không được làm chuyện xấu, nếu không Hạ Thiên ca ca sẽ đánh chị.
Vương Tiểu Nha trừng mắt nhìn Sở Dao, nàng vẫn muốn đi.
Sở Dao có chút mất hứng:
- Này, em gái, em đi ra ngoài hỏi em, bà...Đại tiểu thư chị là người như vậy sao? Hơn nữa chúng ta là chị em, em hiểu chị em không? Bây giờ em còn nhỏ, chị sẽ quan tâm đến em.
- Vậy thì được, nể mặt Hạ Thiên ca ca, em tin chị một lần, xem như miễn cưỡng theo chị đi đua xe.
Vương Tiểu Nha ra vẻ khó khăn lắm mới đưa ra quyết định.
- Vậy mới ngoan, được, chị đưa em đi.
Sở Dao kéo Vương Tiểu Nha lên Ferrari.
- Hạ Thiên ca ca, anh thật sự không đi sao?
Vương Tiểu Nha không nhịn được phải hỏi một câu.
- Không, các em đi đi.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- Hạ Thiên ca ca, bye bye.
Vương Tiểu Nha leo lên Ferrari, sau đó nàng phất tay với Hạ Thiên.
- Chồng, chúng em đi trước, sau này sẽ mướn phòng làm vài "bi".
Sở Dao khởi động xe rồi nhấn ga, Ferrari chạy đi như bay.
Hạ Thiên rất thỏa mãn, cuối cùng hắn cũng không phải đi lượn khắp nơi với một cô bé, hắn có thể về nhà cùng chị Mộng chơi với hổ.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
- Này, ai vây?
Hạ Thiên có tâm tình khá tốt, hắn nhận điện thoại.
- Hạ Thiên phải không? Tôi là Khương Phong.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút quen thuộc.
- À, tôi là Hạ Thiên, có gì không?
Hạ Thiên nhớ rất rõ Khương Phong, đối với hắn thì ấn tượng về người này là rất tốt, nguyên nhân chủ yếu nhất là Khương Phong không cướp vợ hắn.
- Là thế này, tối nay đội bón rổ Phong Hỏa chúng tôi có một cuộc tranh tài, là trận cầu nghiệp dư, mọi người nói cậu là nhà tài trợ, vì vậy hỏi xem cậu có đến không?
Khương Phong nói rõ nguyên nhân kết qủa.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Vợ Tịnh Tịnh có đi không?