- À, tất nhiên rồi, Thư Tịnh là người quản lý của đội bóng chúng tôi, tất nhiên cô ấy sẽ đi.
Khương Phong có chút ngẩn ngơ, sau đó trả lời.
- À, vậy thì tôi đi.
Hạ Thiên lập tức trả lời, hắn không có bao nhiêu hứng thú với trò bóng rổ, nhưng đi cùng với Vợ Tịnh Tịnh thì vẫn có hứng thú.
- Được rồi, địa điểm thi đấu chính là sân bóng rổ trong trường, thời gian là bảy giờ tối.
Khương Phong đã hiểu, Hạ Thiên chỉ đi về phía Thư Tịnh mà thôi:
- Đến lúc đó cậu có thể đến, tất nhiên bây giờ cũng có thể đến, vì bây giờ chúng tôi cũng có mặt ở sân bóng.
- Vợ Tịnh Tịnh bây giờ có ở đó không?
Hạ Thiên hỏi.
Khương Phong không biết nói gì hơn, người anh em này đúng là chỉ quan tâm đến Thư Tịnh.
- Tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, sau đó phóng về phía trường đại học thể dục thể thao.
Khi Hạ Thiên đến sân bóng rổ trường đại học thể dục thể thao thì đám người Khương Phong đang mặc quần áo mới giống hệt nhau và giày mới, bọn họ đang luyện ném bóng.
Bây giờ sân bóng khá quạnh quẽ, trên khán đài có mười mấy người, nhưng bọn họ rốt cuộc đến xem đám Khương Phong ném bóng hay là xem trận đấu vào lúc bảy giờ thì không biết được. Tất nhiên, Hạ Thiên nghi ngờ đám người này đến ngắm người đẹp, vì bây giờ trong sân bóng chỉ có một đại mỹ nữ, đó chính là vợ hắn.
Thư Tịnh lúc này đang đứng bên cạnh sân bóng, nàng và Mạc Văn Tịnh đang trò truyện gì đó, tất nhiên nàng cũng chưa phát hiện ra Hạ Thiên đã đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Ủa, đây không phải là đại ca siêu nhân sao?
Người phát hiện ra Hạ Thiên đầu tiên không phải là Thư Tịnh cũng không phải là Khương Phong, là một thành viên khác của đội bóng. Người này vừa nhặt bóng lên, hắn ngẩng đầu và nhìn thấy Hạ Thiên, vì vậy mà dùng giọng khoa trương nói.
Hắn vừa nói như vậy thì thu hút tất cả mọi người, tất nhiên Thư Tịnh cũng thấy Hạ Thiên.
- Cậu, sao cậu lại đến đây?
Khi thấy Hạ Thiên thì Thư Tịnh có chút kinh ngạc, cũng có chút bất an. Thực tế là bây giờ Thư Tịnh rất sợ gặp mặt Hạ Thiên, vì nàng sợ đối phương sẽ kéo nàng đi thuê phòng khách sạn. Tuy nàng không còn nhỏ tuổi, bây giờ đi thuê phòng với người đàn ông của mình cũng chẳng có vấn đề gì lớn, nhưng dù là thuê phòng "xé tem" cũng phải tình nguyện mới được, bây giờ nàng luôn cảm thấy mình đi cùng với Hạ Thiên là ép buộc.
Khương Phong ở bên cạnh lại có chút ngượng ngùng:
- Điều này...Là tôi điện thoại cho Hạ Thiên, không phải bạn nói Hạ Thiên là người tài trợ sao? Tôi cảm thấy trận đấu đầu tiên nên thông báo cho cậu ấy.
Khương Phong nói đến đây cũng không nói gì nữa, vì hắn thấy Thư Tịnh dùng ánh mắt giết người nhìn mình. Hắn tin lúc này trong đầu Thư Tịnh sẽ có ý nghĩ muốn giết mình, vì vậy hắn cũng không biết gọi Hạ Thiên đến là tốt hay xấu, Thư Tịnh không muốn gọi Hạ Thiên đến sao?
Lúc này Hạ Thiên cũng trừng mắt nhìn Thư Tịnh, bộ dạng rất mất hứng:
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị lại như vậy?
Bây giờ Thư Tịnh lại mặc một bộ trang phục bóng rổ, áo quần thùng thình. Tuy cặp chân dài của nàng có hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, nhưng dáng người lồ lõm lại bị che giấu hoàn toàn, rất khó nhìn ra. Tất nhiên đây không phải là cách ăn mặc mà Hạ Thiên thích thú. Nhớ ngày đó Thư Tịnh cũng vì ăn mặc thế này mà Hạ Thiên mới ghét bỏ nàng .
- Tôi thích mặc như vậy được không?
Thư Tịnh thở phì phò nói, người này chưa phải là chồng nàng, dù thật sự là chồng nàng cũng không được quản cách ăn mặc của nàng như vậy chứ?
- Không được.
Hạ Thiên chân thành gật đầu:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị mặc vậy không đẹp, đổi bộ khác thôi.
- Tôi mạn phép không đổi.
Thư Tịnh căm giận nói, nàng thích mặc trang phục bóng rổ vì có nguyên nhân, rộng thùng thình rất thoải mái giống như mặc đồ ngủ trong nhà.
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị không thay quần áo thì tôi sẽ cởi ra.
Hạ Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nhiều người ở đây như vậy mà hắn dám cởi quần áo của nàng sao?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị không thay quần áo sao?
Hạ Thiên thấy Thư Tịnh không có phản ứng thì hỏi.
- Không!
Thư Tịnh hờn dỗi đáp, nhưng nàng còn chưa dứt lời thì cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Hạ Thiên đã bế nàng lên.
- Này, làm gì thế?
Thư Tịnh lập tức luống cuống, người này làm thật sao? Nếu cởi quần áo ra trước mặt mọi người thì rõ ràng ép nàng nhảy lầu.
Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ ôm Thư Tịnh chạy khỏi sân bóng rổ. Đám người Khương Phong đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không ai ngăn cản hắn. Chuyện giữa Thư Tịnh và Hạ Thiên thì bọn họ không nhúng tay vào, chỉ có thể an tâm làm người xem mà thôi.
- Cậu muốn ôm tôi đi đâu?
Thư Tịnh ra khỏi sân bóng rổ thì dùng giọng tức giận và lo lắng hỏi.
- Khách sạn.
Hạ Thiên vừa chạy vừa trả lời.
- Đi khách sạn làm gì?
Thư Tịnh càng luống cuống, lưu manh này sẽ không phải thú huyết dâng trào và muốn cùng nàng "tâm sự" đấy chứ?
- Cởi quần áo của chị ra.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Chị không thay quần áo, tôi muốn cởi quần áo của chị, nhưng cũng không thể ra tay trước mặt mọi người như vậy, vì thế phải đưa chị đến khách sạn.
- Cậu...Cậu...Cậu... ....
Thư Tịnh có cảm giác tan vỡ, lưu manh này đúng là, nếu thật sự bị hắn đưa đến khách sạn và cởi quần áo, như thế nàng khác nào cừu vào miệng sói? Chỉ sợ đến lúc đó nàng không những phải cởi trang phục bóng rổ, sợ rằng ngay cả nội y cũng "bung hàng", sau đó nàng sẽ tiến vào cuộc sống thiếu phụ.
Khi thấy cổng chính của trường đại học thể dục thể thao thì Thư Tịnh cuối cùng cũng không nhịn được, nàng vội hô lớn:
- Ngừng, dừng lại, tôi thay quần áo là được.
Thư Tịnh vì không muốn bị cởi sạch và ăn sạch, vì vậy nàng quyết định đáp ứng yêu cầu của lưu manh, nàng phải thay một bộ cánh đẹp. Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút tức tối, nàng cảm thấy mình mặc trang phục bóng rổ rất xinh đẹp, lưu manh này không có trình độ thưởng thức vậy sao?
Thư Tịnh nói ra những lời này lập tức thấy ngay hiệu quả, Hạ Thiên lập tức dừng bước, sau đó hắn mở miệng:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị muốn đi đâu thay quần áo?
- Về nhà.
Thư Tịnh tức giận nói.
- Nhà của chị ở đâu?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Cậu thả tôi xuống trước đã.
Thư Tịnh có chút tức giận, lúc này có vài sinh viên đi qua dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, điều này làm nàng mất tự nhiên.
- Được rồi.
Hạ Thiên lúc này rất phối hợp, hắn đặt nàng xuống.
Sau khi được tự do thì Thư Tịnh phì phò chạy về một hướng khác, nơi đó chính là khu nhà tập thể của giáo viên trường đại học thể dục thể thao, nàng chạy lên phòng số một ở lầu ba.
Thư Tịnh nhanh chóng về đến nhà, nàng lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng nói bên trong truyền ra. Nàng không khỏi sững sờ, nàng tưởng rằng trong nhà không có người, nào ngờ chẳng những không có mà lại là khách, vì tiếng nói đó không phải của cha mẹ nàng.