- Cường què, thì ra là mày dám đuổi giết bà, không sợ bà lột da?
Sở Dao dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên cầm đầu đám người.
Trước đó Sở Dao chỉ lo chạy, cũng không kịp nhìn xem là ai đuổi giết, bây giờ nhìn lại nàng mới phát hiện mình thật sự có biết đối phương. Người này gọi là Lý Cường, bộ dạng gầy yếu tong teo, cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, vì năm xưa bị thương ở chân, có hơi què quặt, vì vậy được gọi là Cường què. Cường què thật ra cũng chỉ là một tên côn đồ dưới tay nàng, sau này không an phận và bị nàng đánh cho một trận đuổi ra ngoài. Không ngờ tên này cũng có tương lai, phát triển tốt, bây giờ kéo người quay lại đuổi giết nàng.
- Sở đại tiểu thư, tốt nhất cô nên khách khí với tôi một chút, nếu không tôi sẽ lột trần cô ra.
Cường què dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Dao, ngay sau đó giọng điệu có chút trào phúng:
- À, xem ra tôi lại làm điều thừa, Sở đại tiểu thư đã tự mình cởi ra.
Sở Dao vốn ăn mặc không nhiều, bây giờ bên trên chỉ còn lại nội y, bộ dạng rất chật vật nhưng cũng cực kỳ gợi cảm.
- Con bà mày, mày về mà cởi áo vợ ra.
Sở Dao lập tức chửi mắng:
- Cường què, mày đúng là càng ngày càng to gan, dám cầm súng chĩa vào bà. Lúc này bà cũng cảm thấy kỳ quái, dù bà đuổi mày ra khỏi cửa thì cũng không đến mức cừu hận ngập đầu để đuổi giết chứ? Bà cũng đầu có thù hận gì quá lớn với mày?
- Sở Dao, quả nhiên rất mạnh miệng.
Cường què cười lạnh một tiếng:
- Nếu ông không đuổi giết cô, chẳng lẽ để cô ép vào đường chết sao?
- Phì, bà cần gì phải ép mày vào đường chết? Loại người như mày, bà không bao giờ để vào mắt.
Sở Dao có chút khinh thường, tuy nàng bị chĩa súng vào đầu nhưng vẫn không chút sợ hãi.
- Chẳng lẽ cô không gây phiền toái cho Hắc Thương hội chúng tôi sao?
Cường què tức giận nói:
- Sở Dao, hôm nay tôi chỉ muốn cho cô một đòn cảnh cáo, nhưng cô dám đâm chết bốn anh em của chúng tôi, nếu tôi không chọc lên người cô vài lỗ thì rất có lỗi với đám anh em kia.
- Hắc Thương hội?
Sở Dao có chút kinh ngạc:
- Cường què, Hắc Thương hội là mày lập ra sao?
- Sở Dao, nói lời sạch sẽ một chút cho ông, bây giờ ông là hội trưởng Hắc Thương hội, có tin ông bắn chết không?
Cường què quát lên phẫn nộ.
- Bà cứ như vậy thì làm gì được nhau, nếu mày dám nổ súng thì đã không cần phải đợi đến lúc này.
Sở Dao nói với vẻ mặt khinh thường:
- Chẳng phải mày có vài khẩu súng sao? Thủ hạ của bà chỉ cần nhổ một bãi nước miếng cũng đủ làm mày chết đuối, mày tưởng có thể uy hiếp được bà sao?
- Sở Dao, bây giờ ông hỏi cô một câu, rốt cuộc muốn chết hay sống?
Trên mặt Cường què nổi gân xanh, bộ dạng có vẻ rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không nổ súng.
Sở Dao dùng ánh mắt ngu si nhìn Cường què:
- Đầu óc mày có vấn đề rồi sao? Bà còn trẻ khỏe xin đẹp, bà còn chưa lên giường với chồng, tất nhiên là bà muốn sống.
- Muốn sống thì nên đồng ý điều kiện của ông, nếu không ông bắn chết. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cường què lạnh lùng nói.
- À, nói đi, điều kiện gì?
Sở Dao hỏi, nàng cũng muốn kéo dài chút thời gian.
- Đơn giản thôi, sau này Hắc Thương hội chúng tao làm gì, các người không được nhúng tay vào.
Cường què tức giận nói:
- Các người có phần kinh doanh của mình, chúng tôi có buôn bán riêng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Sở Dao cười lạnh một tiếng:
- Cường què, việc buôn bán mà mày nói chính là thuốc phiện sao?
- Đúng vậy!
Cường què hừ lạnh một tiếng:
- Sở Dao, các người ra vẻ thanh cao không chĩa tay vào mối kinh doanh này, Hắc Thương hội chúng tao lại không như vậy, chúng tao chỉ cần kiếm tiền mà thôi.
- Cường què, mày cũng là dân giang hồ đi ra, mày cũng nên biết quy củ. Mày nghĩ bà sẽ đồng ý điều kiện này sao?
Giọng nói Sở Dao cực kỳ khinh thường nhưng cũng có chút suy yếu, thân thể rõ ràng đã mất sức vì ra quá nhiều máu, đầu óc bắt đầu có chút mê muội.
- Sở Dao, các người có quy củ nhưng đừng quan tâm đến người khác, cũng đừng quan tâm đến chuyện của chúng tôi.
Cường què tức giận nói:
- Cuối cùng tôi hỏi cô một câu, cô có đồng ý hay không?
- Bà không đồng ý thì sao?
Sở Dao hừ lạnh một tiếng:
- Mày cho rằng chỉ cần dùng súng bắn thì bà sẽ chết sao?
- Sở Dao, không cần cứng đầu, có tin ông cho mười anh em cùng hiếp cô, sau đó quay phim lại không?
Cường què cực kỳ tức giận, đây là loại người gì, bị nhiều người chĩa súng vào mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy sao?
- Cường què, chúng mày muốn cưỡng gian bà, trước tiên phải hỏi chồng bà có đồng ý hay không đã.
Tren mặt Sở Dao lộ ra nụ cười vui vẻ, vì nàng đột nhiên phát hiện một hình bóng quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
- Chồng cô?
Cường què lập tức cười rộ lên:
- Sở Dao, bây giờ cô gọi chồng đến đây, tôi cũng muốn hỏi cậu ta vài câu.
- Thằng ngu mày muốn tìm anh sao?
Một âm thanh bất mãn chợt vang lên.
Cường què đột nhiên quay đầu, hắn chợt phát hiện cách đó không xa có một người. Điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái, lối vào có rất nhiều huynh đệ canh giữ, căn bản không thể đi lên, sao người lại lại xuất hiên ở đây?
- Mày là ai?
Cường què quay đầu chĩa súng vào người mới xuất hiện, đối với hắn thì Sở Dao đã bị bắn hai phát súng, đã không còn lực uy hiếp.
Người đến không quan tâm đến Cường què, hắn lóe lên đi đến bên cạnh Sở Dao, sau đó rút ngân châm đâm vài lượt lên vị trí vết thương.
- Chồng.
Tinh thần của Sở Dao tốt lên rất nhiều:
- Em biết thế nào anh cũng đến.
- Vừa rồi em nói chuyện quá thô tục, nếu không phải em đang bị thương, anh sẽ đánh mông.
Người này rõ ràng là Hạ Thiên, hắn dùng một tay bế Sở Dao lên, sau đó quay đầu nhìn Cường què:
- Anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, đám ngu ngốc chúng mày dám bắn vợ anh, đêm nay chúng mày chết chắc rồi.
- Hạ Thiên sao?
Vẻ mặt Cường què chợt trở nên mất tự nhiên:
- Anh...Anh là thiên ca trong truyền thuyết sao?
- Mày còn biết anh, xem như cũng không quá ngu ngốc, nhưng đáng tiếc quá, bây giờ dù chúng mày cầu xin tha thứ thì cũng không còn kịp, dám bắn vợ anh bị thương, chỉ có một kết cục, là phải chết.
Hạ Thiên lười biếng quét mắt nhìn mọi người:
- Thuận tiện cũng nói cho chúng mày biết, chúng mày tự sát cũng không còn kịp, anh sẽ không cho chúng mày tự sát.
- Hừ, tự sát con mẹ mày, ông xử lý mày.
Cường què quát lên:
- Tất cả nổ súng cho ông, hừ, thiên ca sao? Ông cho mày thăng thiên.
- Đùng, đùng, đùng... ....
Tiếng súng vang lên liên tục, Cường què và thủ hạ hầu như cùng bóp cò một lúc.