- Tôi không biết…á…
Kim Dương còn chưa nói xong thì đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, một viên đạn đột nhiên phụt ra đâm vào đầu hắn.
Mộc Hàm nhận thức được cúi đầu xuống, ánh mắt nàng cũng đã nhìn thấy bên trái và bên phải đều có xe chạy song song với xe nàng đang đi, mà viên đạn đó đanh phóng ra từ một trong hai chiếc xe đó, sau khi giết Kim Dương một trong hai chiếc xe đó đột nhiên tăng tốc chặn trước mặt chiếc xe này.
Kim Dương vừa chết thì chiếc xe đã không người lái, nhìn thấy sắp đâm vào chiếc xe trước mặt Mộc Hàm nhanh chóng từ ghế sau bò lên phía trước, vừa cầm vô lăng lái vừa mở cửa xe ra, một chân đá Kim Dương xuống sau đó ngồi bên ghế tài xế xoay mạnh tay lái, khó khăn lướt sát qua chiếc xe đó.
Nhấn ga mạnh Mộc Hàm tăng tốc xông thẳng lên phía trước, đối phương bắn chết Kim Dương lại không nổ súng tiếp nữa, điều này chứng tỏ đối phương không muốn giết nàng mà là muốn bắt sống nàng, nàng không biết rốt cuộc đối phương có mưu đồ gì nhưng rất rõ ràng là cô không thể để cho đối phương thành công.
Mộc Hàm không biết đối phương có bao nhiêu người, nhưng đối phương chí ít cũng có hai chiếc xe, chắc chắn cũng có được mấy tên trong đó, cộng với việc đối phương đã có kế hoạch từ trước nên trong tình hình này nàng rõ ràng khó có thể chiếm được tiện nghi, vì thế nàng đã đưa ra một sự lựa chọn sáng suốt nhất, đó chính là bỏ chạy!
Nàng chạy xe càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức đạt đến cực hạn của xe, vứt lại hai chiếc xe đó ở một khoảng cách khá xa, nhưng nàng không thể vui được lâu vì nàng lập tức phát hiện ra hai chiếc xe đó sắp đuổi kịp rồi, khoảng cách không ngừng kéo gần lại xe àng, nếu cứ tiếp tục thế này thì không lâu sau đối phương có thể đuổi kịp nàng.
- Đùng đùng…
Tiếng súng lại vang lên, đối phương lại không phải bắn người mà là bắn xe, đợt bắn lần này lại khiến cho Mộc Hàm đoán được đối phương chí ít cũng trên năm người.
Lấy một địch năm lại cộng thêm việc ứng chiến gấp gáp vốn không có chút phần thắng nào cả, trong tay nàng lúc này cũng chỉ có một khẩu súng, bên trong cũng chỉ còn không đến mười viên đạn, nếu như phản kích thì đạn sẽ lập tức bị bắn sạch ngay.
Trong đầu Mộc Hàm lại nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ, nàng biết kinh thành nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết, nhưng lúc này nàng vốn không có thời gian đi thăm dò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều cấp bách nhất chính là chạy thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch, đợi sau khi đến được nơi an toàn thì từ từ làm rõ chuyện cũng không muộn.
- Bụp…
Một tiếng xì vang lên, xe chấn động, Mộc Hàm biết đó là tiếng bánh xe đã bị đạn bắn trúng, xe đột nhiên chạy qua một chiếc cầu, dưới cầu là một con sông chạy xuyên qua kinh thành, nhìn thấy con sông này Mộc Hàm đột nhiên đã có cách.
Mộc Hàm đột nhiên đạp thắng xe sau đó quay ngược đầu xe, tiếp tục nhấn mạnh ga tăng tốc xông lên trên cầu, còn hai chiếc xe đuổi theo cũng chạy về phía này. Nguồn truyện:
Mộc Hàm xoay tay lái điều khiển xe vọt mạnh lên chạy về hướng một chiếc xe trong số đó, sau đó lúc sắp đụng vào nhau thì chợt phanh gấp lại, nàng bỗng nhiên đẩy cửa xe nhảy người ra ngoài.
- Ầm!
Hai chiếc xe đâm vào nhau.
- Tũm!
Mộc Hàm rơi xuống nước.
Thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên vẫn cố gắng trên cơ thể của Mị Nhi, ngân châm hết lần này đến lần khác được đâm vào cơ thể của nàng, đã châm kim suốt cả đêm Hạ Thiên lúc này đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy Mị Nhi hắn liền cảm thấy sự mệt mỏi này rất đáng.
Khuôn mặt đó của Mị Nhi lúc này đã thật sự là nghiêng nước nghiêng thành, màu da hai bên đã trắng như tuyết, không có sự khác nhau nào cả, còn màu da trên người nàng cũng giống vậy, sau khi trải qua một đêm khí âm cực và khí chí cương trong người nàng gần như đã dung hợp hoàn toàn, và hiệu quả của sự dung hợp hai cái này rất rõ ràng nhanh chóng, với dung mạo và thân hình lúc này của Mị Nhi, bất luận là so sánh với Liễu Mộng hay Lãnh Băng Băng đều không thua kém gì cả, còn làn da trắng đến khác thường này của Mị Nhi thì Lãnh Băng Băng và Liễu Mộng đều không thể nào có được.
- Qua một lúc nữa là xem như cơ bản đã hoàn thành rồi.
Hạ Thiên nghĩ vậy rồi thấy vui vẻ trong lòng, cuối cùng cũng tìm được một mỹ nữ làm vợ rồi.
Nhưng mà sau nửa giờ đồng hồ Hạ Thiên lại không thể nào vui được nữa, bởi vì hắn phát hiện ra được một vấn đề rất nghiêm trọng, mà vấn đề này rất có khả năng dẫn đến người vợ xinh đẹp hắn vừa tìm được này sẽ biến thành một thi thể xinh đẹp.
Lúc tất cả khí âm cực vàu khí chí cương đã dung hòa thì Hạ Thiên phát hiện mình đã bỏ qua một vấn đề, đó chính là khí âm cực và khí chí cương trong cơ thể Mị Nhi vốn không hoàn toàn bằng nhau, chúng không thể vừa khớp dung hợp hoàn toàn được mà kết quả chính là, khí chí cương mà bản thân Mị Nhi tu luyện được đã xuất hiện nhiều hơn khí âm cực vốn có sẵn trong cơ thể nàng, đại đa số khí âm cực và khí chí cương dung hợp làm một sẽ hình thành nên một loại chân khí mới, nhưng còn những khí chí cương dư thửa ra nếu lưu lại trong cơ thể nàng thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của nàng.
Loại khí chí cương này vốn không thích hợp cho phụ nữ tu luyện, nàng có thể tu luyện được đó là vì nàng có cơ thể âm cực sẽ sản sinh ra được loại khí âm cực, hai cái này có thể áp chế lẫn nhau, nhưng vấn đề nằm ở chỗ khí âm cực vốn không phải tùy lúc mà sản sinh ra được nhiều, bây giờ trong cơ thể nàng đã không còn khí âm cực nữa rồi, còn khí chí cương này nếu như tồn tại như vậy thì sẽ nuốt chửng lấy kinh mạch của nàng, hủy hoại cơ thể nàng, rất có khả năng trực tiếp dẫn đến tử vong!
- Lần này hỏng bét rồi.
Hạ Thiên có chút sầu não, hắn chỉ chăm lo đến việc biến Mị Nhi thành vợ xinh đẹp mà lại không đi suy nghĩ kỹ vấn đề, bây giờ thì phiền phức to rồi.
Hắn không thể để cho cấp đại mỹ nữ vừa mới tìm được biến thành cái xác chết, hắn còn đợi nàng làm vợ cho hắn nữa, vì thế suy đi tính lại Hạ Thiên chỉ nghĩ ra được một cách đó chính là hút phần khí chí cương còn dư thừa trong cơ thể Mị Nhi ra ngoài, nhưng vấn đề là khí chí cương này lại không thể nói hút ra là có thể hút ra được liền. Càng không giống như hơi trong bánh xe bơm căng vào rồi thì có thể xả ra được, trên thực tế khí chí cương này vốn không thể xả ra được, chỉ có thể chuyển đến cơ thể của một người khác.
Còn như đối tượng để chuyển đến thì đã không cần phải chọn nữa, chỉ có thể là Hạ Thiên thôi, có điều Hạ Thiên không biết sau khi trên người mình có thêm một ít khí chí cương thì sẽ nảy sinh hậu quả gì.
- Không quan tâm nhiều nữa, mình là thần y đệ nhất thiên hạ, bất luận có hậu quả gì mình cũng có thể giải quyết được.
Hạ Thiên nghĩ vậy bèn đưa ra quyết định bắt đầu hành động, Mị Nhi là vợ mà hắn đã chọn, vì vợ hắn tạm thời chỉ có thể vất vả một chút rồi.
Hạ quyết tâm xong Hạ Thiên liền bắt tay hành động, hắn một lần nữa dùng ngân châm đâm vào người của Mị Nhi đem những khí chí cương còn dư đó thông qua một cây kim châm khác đi vào cánh tay trái của hắn, Hạ Thiên chỉ cảm thấy tay trái của hắn nóng bỏng, cả cánh tay trái như bị đốt vậy, có điều hắn nhanh chóng dùng Băng Hỏa Linh Khí áp chế xuống, áp chế hoàn toàn luồn khí chí cương đó trong kinh mạch của cánh tay trái, không cho đi vào những chỗ khác trong cơ thể hắn.
- Cuối cùng cũng đã hoàn thành công việc vĩ đại rồi!
Mấy phút sau Hạ Thiên rút ngân châm ra thở dài một hơi, còn Mị Nhi nằm trên giường cũng đột nhiên mở mắt.