Hạ Thiên rất muốn xử lý Tống Ngọc Mị, nhưng vấn đề là bây giờ hắn sắp bị nàng giết chết. Nàng quá mạnh, với năng lực của hắn lúc này thì không phải là đối thủ của nàng.
Khi Hạ Thiên không biết phải thoát thân thế nào thì đột nhiên tay trái sinh ra cảm giác nóng bỏng, một luồng chân khí nóng hừng hực bùng lên ngăn cản âm hỏa của Tống Ngọc Mị.
Luồng chân khí nóng bỏng này chính là cương khí của Mị Nhi, luồng cương khí này bị Hạ Thiên áp chế trong cánh tay trái, nhưng lúc này nó lại tự động xuất hiện xem như vô tình cho Hạ Thiên một ơn cứu mạng.
Âm hỏa của Tống Ngọc Mị cũng không còn cách nào tiến tới, âm hỏa cùng cương khí đấu tranh với nhau trên chiến trường là cánh tay của Hạ Thiên.
- Á... ....
Trên gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Mị chợt xuất hiện biểu cảm đau đớn, hấp lực trên lòng bàn tay Hạ Thiên chợt biến mất, đồng thời một luồng lực lượng khủng bố phóng đến hất văng hắn lên không, sau đó hắn trực tiếp bay qua gian phòng và rơi xuống đất.
- Phụt!
Hạ Thiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng có chút vui vẻ, vì lúc này hắn phát hiện tình huống của Tống Ngọc Mị cũng không khá hơn, âm hỏa vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đối với nàng, vì vậy tương lai hắn muốn đánh nàng cũng rất dễ dàng.
Hạ Thiên lau máu trên khóe miệng, hắn chợt nhảy dựng lên quét mắt nhìn bốn phía, hắn phát hiện mình đang đứng ở một khoảng sân nhỏ, trong sân cũng không có gì, khá xứng với gian phòng của Tống Ngọc Mị.
Hạ Thiên nhìn gian phòng Tống Ngọc Mị mà suy xét xem có nên tiến vào hay không, nhưng lúc này hắn lại phát hiện bốn phương tám hướng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, chỉ vài giây sau đã có vài chục người xuất hiện trong sân.
Những người này có nam có nữ, một đặc điểm tương đồng là bọn họ còn rất trẻ, nói chung chỉ khoảng hai mươi, với ánh mắt Hạ Thiên thì chỉ cần nhìn qua là biết bọn họ có võ công khá tốt.
- Bắt lấy hắn, để lại người sống.
Đúng lúc này âm thanh lạnh lùng của Tống Ngọc Mị chợt vang lên bên tai.
Nghe nói như vậy thì vài chục người đánh về phía Hạ Thiên không chút do dự.
Đám người vừa mới ra tay thì Hạ Thiên không những phát hiện bọn họ võ công rất tốt, hơn nữa phải nói là cực tốt, mười mấy người cùng tiến công làm hắn sinh ra cảm giác khó thể chống đỡ. Đáng chết là tay trái của hắn bây giờ khá nóng, cương khí của Mị Nhi và âm hỏa của Tống Ngọc Mị lại tiếp tục tranh đấu, đúng lúc này lồng ngực hắn lại sinh ra cảm giác đau đớn, đây là kết quả mà trước đó hắn dính phải một chưởng của Tống Ngọc Mị. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Chẳng lẽ hôm nay phải chạy trốn?
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn không thích chạy trốn, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng rơi vào tình cảnh đó.
Nhưng bây giờ bên trong có một Tống Ngọc Mị lợi hại không thua gì thần tiên tỷ tỷ, bên ngoài còn có vài chục tên nam nữ có thể so sánh với ba vị sư phụ, hơn nữa Hạ Thiên còn bị thương, muốn đánh bại nhiều người như thế này là quá khó.
Thực tế hắn căn bản chỉ có thể dùng Phiêu Miểu Bộ để né tránh, căn bản không thể phản kích. Mười mấy người này không những có thực lực mạnh, quan trọng hơn là bọn họ phối hợp rất tốt, có thể nói là không có khe hở. Nếu Hạ Thiên phản kích có thể đánh trúng một hai người nhưng sợ rằng sẽ trúng mười đòn, đến lúc đó bị thương càng thêm nặng. 312389
- Hay là bỏ chạy.
Hạ Thiên lập tức có quyết định, Nhị sư phụ có nói, giữ lại tính mạng thì không sợ chẳng tán được gái, nếu hắn chết ở đây thì phải xin lỗi thần tiên tỷ tỷ và các vợ của mình. Vì thần tiên tỷ tỷ, vì các bà vợ, hôm nay hắn quyết định chạy trốn, sau này sẽ xử lý Tống Ngọc Mị, còn xử lý thế nào thì xem xét sau cũng không muộn.
- Này, đám ngu ngốc, hôm nay tôi bận rộn, lần sau sẽ đến đánh các người, tôi đi trước đây.
Hạ Thiên nói chạy thì chạy ngay, nhưng trước khi đi hắn phải bắt chuyện với đám người, sau đó hắn đạp Phiêu Miểu Bộ nhanh chóng thoát khỏi vòng vây và chạy đi như điên, chỉ sau khoảnh khắc đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mọi người đang định đuổi theo thì giọng điệu của Tống Ngọc Mị từ bên trong truyền ra:
- Thôi bỏ, đừng đuổi, các người đuổi không kịp.
- Vâng, chị Tống!
Lúc này đám người chợt hô lớn.
- Nói cho Tống Kim Hòa đi điều tra người kia, tôi biết hắn ta tên là Hạ Thiên, tôi cần tất cả tư liệu. Phải nhớ kỹ chỉ cần điều tra, không cần làm việc dư thừa.
Tống Ngọc Mị phân phó nói.
- Vâng, chị Tống.
Mọi người lại trả lời.
- Được rồi, một người đi thông báo cho Tống Kim Hòa, những người khác cố thủ ở bên ngoài, không cho bất kỳ ai tiếp cận.
Giọng điệu của Tống Ngọc Mị vẫn rất lạnh lùng:
- Bắt đầu từ bây giờ, dù có chuyện gì cũng không được quấy rầy tôi.
- Tuân lệnh, chị Tống.
Mọi người cùng trả lời, sau đó không còn chút âm thanh nào khác, tất cả đều đi ra bảo vệ Tống Ngọc Mị.
... ....
Hạ Thiên chạy vội trên đường, hắn không quen thuộc tình hình thủ đô, tất nhiên lúc này cũng không có mục đích, hắn chỉ muốn đi xa Tống Ngọc Mị ra một chút mà thôi.
Khi Hạ Thiên chạy trốn thì băng hỏa linh khí trong người cũng vận chuyển nhanh hơn, cương khí của Mị Nhi và âm hỏa của Tống Ngọc Mị cũng vận chuyển nhanh hơn. Lần đầu tiên hai luồng chân khí công kích lẫn nhau, bây giờ lại đột nhiên cùng tuôn vào kinh mạch Hạ Thiên, cả hai lại kề vai sát cánh tấn công băng hỏa linh khí trong người Hạ Thiên.
Tốc độ chạy trốn của Hạ Thiên không khỏi chậm lại, chẳng phải hắn không muốn chạy cho nhanh, nhưng hắn không thể chạy nhanh, vì bây giờ băng hỏa linh khí trong người đang chống đỡ sự tấn công của âm hỏa và cương khí, vì vậy mà băng hỏa linh khí hỗ trợ hắn bỏ chạy cũng giảm sút.
Khi thời gian dần trôi qua thì tốc độ bỏ chạy của Hạ Thiên ngày càng chậm, không biết hắn đã dừng lại từ khi nào, sự liên hợp giữa âm hỏa và cương khí vượt mức tưởng tượng của hắn, hắn chỉ có thể dừng lại dùng toàn lực chống đỡ. Hắn căn bản không chú ý mình dừng lại ở đâu, cũng không kịp chú ý.
Nhưng Hạ Thiên rất nhanh phát hiện ra mình không còn biện pháp để đối kháng, cương khí và âm hỏa công kích sinh ra lực lượng thần kỳ, thậm chí còn có thể thôn phệ băng hỏa linh khí, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trong người hắn không còn chút băng hỏa linh khí nào khác. Một khi hắn mất đi băng hỏa linh khí thì sẽ không còn thi triển được Ngịch Thiên Bát Châm, lại càng không thể trị liệu cho thần tiên tỷ tỷ.
- Muốn thôn phệ băng hỏa linh khí của ta sao? Ta sẽ thôn phệ các ngươi.
Hạ Thiên lầm bầm lầu bầu, hắn không còn muốn đối kháng với âm hỏa và cương khí, hắn để mặc cho chúng tuôn vào thân thể, cùng trộn lẫn với băng hỏa linh khí