La Dân Sinh chợt lắp bắp kinh hãi, lão quay đầu lại nhìn và phát hiện Hạ Thiên đã ngồi ở hàng ghế sau từ khi nào.
- Hừ, tôi có chuyện chính sự, không có thời gian đùa giỡn với cậu, mau xuống xe.
La Dân Sinh quát lên phẫn nộ, đến lúc nào rồi mà người này vẫn còn như vậy?
Hạ Thiên càng bất mãn, hắn nhìn La Dân Sinh:
- Ai đùa giỡn với ông? Rốt cuộc ông có đồng ý không? Tôi đã rất nể mặt ông rồi, nếu không phải muốn tìm vợ, tôi sẽ trực tiếp đánh ông.
- Cậu trai, tôi không rãnh nói về những vấn đề này.
La Dân Sinh tuy rất tức giận nhưng bây giờ đang vội vàng chạy đến siêu thị bên kia, lão không muốn vì việc này mà chậm trễ thời gian, vì vậy dứt khoát mặc kệ hạ thiên. Lão đường đường là một cục trưởng cục công an thủ đô, chẳng lẽ còn phải sợ người này sao?
Nghĩ vậy mà La Dân Sinh giẫm mạnh ga chân, xe cảnh sát nhanh chóng chạy ra khỏi cục công an. Tình hình quá khẩn cấp, lão cũng không quan tâm đến những vấn đề khác, người vừa điện thoại cho lão là Cốc Tử Điền của trung tâm chống khủng bố, lão tin Cốc Tử Điền đã an bài tất cả nhân thủ, chỉ cần lão đến chỉ huy mà thôi. Nguồn truyện:
Mười phút sau La Dân Sinh đến siêu thị trung tâm, một người đàn ông hơn ba mươi có dáng người trung đẳng tiến lên chào đón La Dân Sinh. Người này là Cốc Tử Điền, là tổ trưởng tổ số hai trung tâm chống khủng bố cục công an thủ đô, cũng chính là tổ của hắn đã bắt được một đám phần tử khủng bố còn chưa kịp tiến hành kế hoạch.
- Tình huống thế nào?
La Dân Sinh xuống xe thì vội hỏi, lão nhìn về phía đối diện, sau đó hai hàng chân mày nhíu lại:
- Chuyện gì xảy ra? Sao siêu thị lại nhiều người như vậy?
- Cục trưởng, hôm nay siêu thị giảm giá mùa trung thu, hơn nữa lại là ngày cuối cùng, vì vậy có rất nhiều người.
Cốc Tử Điền giải thích một câu, sau đó hắn lập tức giới thiệu tình huống:
- Phần tử khủng bố hôm nay chính là tên đã lọt lưới lần trước, hắn trực tiếp điện thoại cho tôi, nói trên người hắn có bom, đang ở trong siêu thị. Bây giờ siêu thị có quá nhiều người, nếu hắn thật sự nổ bom, như vậy con số tử vong sẽ rất kinh người.
- Đối phương chỉ có một người thôi sao?
La Dân Sinh hỏi.
- Tạm thời xem ra cũng không còn ai khác.
Cốc Tử Điền gật đầu:
- Nhưng đám khủng bố này tương đối hung tàn, hơn nữa còn không sợ chết, bây giờ trên người hắn còn có bom, tương đối khó đối phó.
- Vậy hắn có đưa ra điều kiện gì không?
La Dân Sinh hỏi.
Cốc Tử Điền lắc đầu:
- Cục trưởng, hắn chỉ yêu cầu nối điện thoại cho anh, tôi thấy hắn có thể sẽ đưa ra điều kiện nhưng thấy thân phận của tôi quá thấp, vì vậy không muốn đàm phán mà thôi.
Cốc Tử Điền nhìn đồng hồ rồi nói thêm:
- Cục trưởng, ba phút sau tên khủng bố sẽ điện thoại đến, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
La Dân Sinh nhìn vào dòng người chật ních trong siêu thị, vẻ mặt hắn rất ngưng trọng:
- Bây giờ có thể xác định phần tử khủng bố đang ở trong siêu thị sao?
- Đúng vậy, cục trưởng, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đã xác định đối phương trong siêu thị.
Cốc Tử Điền gật đầu nói.
- Điều này rất phiền toái, người bên trong quá nhiều, căn bản không có khả năng tìm đến hắn, cũng không thể sơ tán, nếu sơ tán sẽ làm đối phương chú ý, nếu bom nổ thì tử vong quá lớn.
La Dân Sinh trầm giọng nói:
- Thực tế với lưu lượng người như lúc này, sợ rằng phần tử khủng bố cũng không cần nổ bom, chỉ cần có người ở bên trong hô có bom sẽ làm cho mọi người hoảng loạn. Sau đó đám người sẽ khó khống chế như vậy sẽ phát sinh sự kiện giẫm đạp lên nhau, bây giờ xem ra biện pháp duy nhất chính là đợi điện thoại của phần tử khủng bố, để xem hắn có điều kiện gì?
La Dân Sinh vừa dứt lời thì bên cạnh đã vang lên âm thanh của Hạ Thiên:
- Này, ông lão, ông có cân tôi giúp tìm khủng bố không? Chỉ cần ông đồng ý tìm vợ tôi, tôi sẽ lập tức giúp ông.
Nghe nói như vậy thì kể cả Cốc Tử Điền và đám người trong tổ chống khủng bố đều nhìn về phía Hạ Thiên, trong lòng có chút nghi hoặc, người này là ai? Sao nói như vậy với cục trưởng?
Nhưng vì bọn họ thấy Hạ Thiên từ trong xe của La Dân Sinh đi ra, vì vậy cũng không dám nói gì, ai biết người này có quan hệ gì với cục trưởng?
La Dân Sinh đã thật sự nổi giận, lão quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi quát lên nghiêm nghị:
- Cậu còn náo loạn sao? Nếu còn tiếp tục tôi sẽ cho người bắt lại.
- Này, ai náo loạn?
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Đã bảo ông giúp tôi tìm vợ, sao lại dông dài như vậy? Tôi tình nguyện giúp ông bắt phần tử khủng bố, ông còn muốn thế nào? Còn phải đưa tiền nữa sao? Đòi tiền thì cứ nói, chỉ cần ông có thể tìm được vợ tôi, tôi cũng không ngại đưa tiền.
- Buồn cười.
La Dân Sinh hoàn toàn nổi giận, lão vung tay:
- Bắt hắn lại cho tôi.
Cốc Tử Điền chợt sững sờ, thì ra người này không có quan hệ với thủ trưởng sao?
- Ông lão, muốn bị ăn đòn sao?
Hạ Thiên bất mãn nhìn La Dân Sinh:
- Đám người các ông muốn bị đánh mới chịu giúp tôi làm việc sao?
- Im mồm, có người nói chuyện với cục trưởng như vậy sao?
Cốc Tử Điền quát lên nghiêm nghị, lúc này hắn đã chính thức xác minh người này và thủ trưởng không có quan hệ gì, nếu không sao đối phương lại nói ra những lời như vậy?
- Đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Cốc Tử Điền:
- Nếu không tôi đánh anh.
- Cậu... ....
Cốc Tử Điền lập tức giận quá hóa vui, đánh mình sao? Trước nay Cốc Tử Điền hắn còn chưa bị đánh bao giờ.
Cốc Tử Điền đang định tiến lên cho Hạ Thiên một bài học thì điện thoại vang lên, hắn nhìn dãy số và phát hiện đó là phần tử khủng bố, vì vậy lập tức căng thẳng.
- Hai người các cậu, trước tiên bắt hắn lại rồi nói sau.
Cốc Tử Điền phất tay, sau đó tranh thủ cúp điện thoại.
- Cốc Tử Điền, cục trưởng của các người đã đến chưa?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh:
- Cho ông ta nhận điện thoại.
- Cậu chờ chút.
Cốc Tử Điền vội vàng đưa điện thoại cho La Dân Sinh.
La Dân Sinh nhận điện thoại:
- Tôi là cục trưởng cục công an thủ đô, là La Dân Sinh, anh có gì muốn nói với tôi?
- Cục trưởng La, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chẳng qua chỉ muốn thả đám anh em của tôi ra, còn phải cung cấp cho chúng tôi một chiếc trực thăng, nếu không tôi sẽ làm cho vài ngàn người ở siêu thị này cùng đi gặp thượng đế.
Tên khủng bố bên kia lập tức đưa ra điều kiện.
- Tôi có thể đáp ứng điều kiện của cậu, nhưng tôi cần thời gian chuẩn bị... ....
La Dân Sinh còn chưa nói dứt lời thì đã bị đối phương cắt đứt.
- Cục trưởng La, đừng chơi những thứ này với tôi, tôi cho ông nửa giờ, nếu không có trực thăng và những anh em của tôi, tôi sẽ cho nổ bom.
Tên khủng bố tỏ ra mất kiên nhẫn:
- Mười phút sau tôi sẽ điện thoại lại.
Lời còn chưa dứt thì tên khủng bố đã cúp máy.
Vẻ mặt La Dân Sinh khẽ biến đổi, sự việc hình như có hơi là lạ, sao đối phương còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên câm lặng? Nếu tín hiệu có vấn đề thì còn có thể, nhưng thực chất lão có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong siêu thị, rõ ràng là sóng tốt.