Nhâm Trung Hằng đang cười, những người khác trong quán trà cũng dùng ánh mắt nhìn kẻ bệnh tâm thần nhìn Hạ Thiên, người này muốn thu đại ca làm tiểu đệ sao? Hơn nữa còn nói đại ca có vận may? Đúng là quá điền cuồng.
- Thú vị, đúng là rất thú vị.
Nhâm Trung Hằng cuối cùng cũng ngừng cười, sau đó hắn vỗ nhẹ bàn tay:
- Tôi ở thủ đô nhiều năm, cậu là người đầu tiên nói muốn thu tôi làm tiểu đệ. Hạ tiên sinh, cậu xác nhận muốn thu tôi làm tiểu đệ sao?
- Nói nhả, anh không có thời gian nói giỡn với chú.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Dựa theo những gì cậu vừa nói, làm tiểu đệ của cậu là tốt sao?
Nhâm Trung Hằng lại hỏi, hắn bấy giờ đã bắt đầu hoài nghi mình gặp phải một kẻ điên, nhưng hắn cũng không để ý đến chuyện chơi đùa với một kẻ điên.
- Tất nhiên là chú có vận may, chú cho rằng người nào cũng có thể làm tiểu đệ của anh sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Nhâm Trung Hằng:
- Rất nhiều người cầu xin làm tiểu đệ của anh mà không được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Nói vậy điều này thật sự là chuyện tốt với tôi.
Nhâm Trung Hằng cười nhạt một tiếng:
- Nhưng gần đây toi không tích chuyện tốt, Hạ tiên sinh cứ đi tìm người khác mà nhận làm tiểu đệ, thế nào?
- Không được.
Hạ Thiên từ chối:
- Đây là lần đầu tiên anh đây chủ động muốn nhận tiểu đệ, nếu chú không đồng ý thì chẳng phải anh rất mất mặt sao?
Nhâm Trung Hằng vẫn cười nhưng giọng nói cũng dần trở nên lạnh lùng:
- Nói vậy các hạ muốn cưỡng ép thu tiểu đệ sao?
- Nếu chú ngoan ngoãn thì anh còn cưỡng ép làm gì?
Hạ Thiên không cho là đúng.
Nhâm Trung Hằng cười lạnh:
- Tôi muốn biết, làm tiểu đệ của các hạ có điểm gì tốt?
- Đơn giản thôi, làm tiểu đệ của anh, chú cơ bản không bị ai ức hiếp.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Nhâm Trung Hằng:
- Đến khi chú làm tiểu đệ của anh, ngoài anh và vợ anh, trên đời này không có ai ức hiếp chú.
- Đây mà là tốt sao?
Nhâm Trung Hằng cười lạnh một tiếng:
- Nhưng đáng tiếc là tôi bây giờ đang ở thủ đô và cũng chẳng có ai dám ức hiếp.
- Như vậy nếu bây giờ chú không làm tiểu đệ của anh, sợ rằng anh sẽ ức hiếp chú.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhâm Trung Hằng, bây giờ hắn đang mất hứng.
Nhâm Trung Hằng cười nói:
- Được rồi, tôi còn muốn xem tư vị khi bị người ta ức hiếp là thế nào.
- Vậy anh thỏa mãn nguyện vọng của chú.
Hạ Thiên đột nhiên vươn tay phải ra như chớp, hắn chụp lấy cổ của Nhâm Trung Hằng, sau đó khẽ dùng sức. Gương mặt Nhâm Trung Hằng đỏ bừng bừng, hắn muốn nói nhưng không nên lời, thậm chí còn khó thể hít thở.
- Buông giám đốc Nhâm ra.
Hai tên Nhâm Trung Hằng mang theo chợt hét lên.
- Cút.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai tên kia.
- Muốn chết.
Hai tên đàn ông quát lên, sau đó đánh về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn, tay trái nhanh chóng đấm ra hai quyền, ngay sau đó nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, hai người kia hầu như cùng bay ra ngoài và ngã xuống đất, cuối cùng cũng không thể đứng lên.
Sau đó Hạ Thiên khẽ buông lỏng tay phải đang bóp lấy cổ Nhâm Trung Hằng:
- Nếu chú còn chê anh ức hiếp là chưa đủ, anh có thể tiếp tục.
Nhâm Trung Hằng bị Hạ Thiên bóp cổ mà vẻ mặt rất khó coi, không phải chỉ vì Hạ Thiên bóp cổ, căn bản là hắn phát hiện hai người mình mang theo bị Hạ Thiên thu phục quá dễ dàng. Phải biết rằng đây là hai tên thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất, đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, hắn luôn tin hai người này có thể bảo vệ mình, nhưng bây giờ so sánh với Hạ Thiên thì chẳng khác nào ruồi muỗi.
- Tôi thừa nhận cậu đánh đấm rất tốt, nhưng trên thế giới này quả đấm cũng không giải quyết được tất cả vấn đề.
Nhâm Trung Hằng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, hắn cũng không muốn tỏ ra yếu thế.
- Xem ra chú còn chưa bị ức hiếp đầy đủ.
Hạ Thiên thì thào nói, hắn lại vươn tay phải, lần này không phải chụp lấy cổ mà chụp lấy tay Nhâm Trung Hằng, hắn khẽ bóp, một tiếng rắc vang lên, tay trái của Nhâm Trung Hằng bị bẻ gãy.
- Á... ....
Nhâm Trung Hằng kêu gào thảm thiết, trên mặt là vẻ đau đớn tột độ.
- Anh đã lâu chưa dùng biện pháp này đối phó với kẻ khác.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói một câu, sau đó hắn chụp lấy tay của Nhâm Trung Hằng thực hiện chiến lược vặn trật khớp qua lại.
Những tiếng rắc rắc vang lên, xương khớp liên tục trật qua trật lại.
- Á...Á....Á... ....
Nhâm Trung Hằng liên tục kêu gào thảm thiết, vẻ mặt cực kỳ đau khổ, trên trán đã vã đầu mồ hôi, vẻ mặt cũng trắng bệch.
Đám người chung quanh cảm thấy ớn lạnh, Mãnh ca nhìn thấy cũng choáng ngợp, trong lúc nhìn cũng quên cả đau đớn của mình. Vì hắn đột nhiên phát hiện mình còn may mắn hơn cả đại ca Nhâm Trung Hằng.
- Thế nào, muốn thử nữa không?
Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng lại:
- Thật ra anh rất thích ức hiếp người khác, nhưng hôm nay anh còn bận, không có thời gian ức hiếp chú.
- Cậu...Cậu muốn thế nào?
Nhâm Trung Hằng nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Tôi...Nhâm Trung Hằng tôi đã đắc tội cậu bao giờ?
- Nói nhảm, chú đắc tội với anh mà còn vậy may làm tiểu đệ sao?
Hạ Thiên tức giận nói.
- Cậu...Cậu nhất định bắt tôi làm tiểu đệ mới chịu sao?
Nhâm Trung Hằng không tự giác phải xiết chặt nắm đấm, nhưng hắn lại buông lỏng ra ngay sau đó, vì hắn biết mình không làm được gì, nếu xét về võ lực thì mình chẳng đáng là gì trước mắt đối phương.
- Anh thấy chú có mười ngàn thủ hạ mới miễn cưỡng thu làm tiểu đệ.
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Nếu chú không có ý kiến thì kể từ bây giờ sẽ là tiểu đệ của anh.
Nhâm Trung Hằng rất muốn có ý kiến, nhưng hắn biết nếu không đồng ý sẽ bị đối phương kéo trật khớp ra vô số lần, cảm giác đau đớn như vậy hắn khó thể tiếp nhận được.
- Này, chú không nói lời nào cũng coi như thông minh.
Hạ Thiên rất thỏa mãn:
- Bây giờ anh có chuyện cần chú làm.
- Cậu...Cậu có gì cần tôi đi làm?
Nhâm Trung Hằng cắn răng hỏi, đến bây giờ hắn cũng chỉ biết làm theo lời Hạ Thiên, vì hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước tiên phải làm rõ mọi chuyện, phải biết người này muốn mình làm gì.
- Giúp anh tìm một người.
Hạ Thiên lấy ra ảnh của Mộc Hàm:
- Thấy không, đây là vợ anh, lập tức huy động tất cả lực lượng đi tìm cho anh.
Nhâm Trung Hằng nhìn ảnh mà không khỏi cảm thấy kinh hoàng, hắn chần chừ một lúc rồi hỏi:
- Cô này tên gì?
- Là Mộc Hàm.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó thúc giục:
- Chú mau đi tìm, tìm được thì báo cho anh ngay.
- Nếu tôi tìm được thì báo cho cậu bằng cách nào?
Nhâm Trung Hằng có chút chần chừ, cuối cùng cũng