- Hằng ca, anh đã nghe nói về bốn đóa danh hoa ở thủ đô chưa?
Tam thiếu gia cười cười hỏi.
- Là bốn người phụ nữ xinh đẹp và có thân phận bất phàm ở thủ đô sao?
Nhâm Trung Hằng tất nhiên có nghe nói về điều này, đừng tưởng hắn có nhiều tiểu đệ mà địa vị cao, thật ra thủ đô là nơi ngọa hổ tàng long, bốn đóa hoa thủ đô là thứ mà hắn khó thể chạm tới.
- Đúng vậy, Mộc Hàm chính là một trong bốn đóa hoa đó.
Tam thiếu gia khẽ gật đầu:
- Anh cũng đã nhìn thấy hình của cô ấy, sẽ biết cô ấy xứng đáng với danh hiệu trên, thực tế thì cô ấy còn hấp dẫn hơn trong hình rất nhiều.
Tam thiếu gia khẽ dừng lại rồi nói thêm:
- Tất nhiên Mộc Hàm cũng không chỉ là xinh đẹp, thân phận của nàng càng không tầm thường, ânh đã nghe nói Long Tổ của cục an ninh quốc gia chưa? Cô ấy là đặc công của Long Tổ, quan trọng là nàng có quan hệ không tầm thường với Triệu gia.
Nhâm Trung Hằng chợt ngây người, chỉ cần là đặc công của Long Tổ thì cũng đủ cho hắn giật mình, hơn nữa quan hệ mật thiết với Triệu gia càng làm hắn hoảng sợ. Người nào không biết Triệu gia là gia tộc đệ nhất ở thủ đô, dù là Tam thiếu gia gặp người Triệu gia cũng không dám không cung kính.
- Mộc Hàm thật sự là vợ của Hạ Thiên kia sao?
Một lúc lâu sau Nhâm Trung Hằng mới phục hồi tinh thần lại, hắn mở miệng hỏi.
- Việc này thật ra tôi còn chưa quá rõ ràng, nhưng lời đồn đã xác nhận Mộc Hàm là người phụ nữ của Hạ Thiên.
Tam thiếu gia khẽ gật đầu:
- Trước đó, mẹ của Lâm Tử Hào người Lâm gia có quan hệ không tệ với Triệu gia, khi đó Mộc Hàm đã là hôn thê trên danh nghĩa của Lâm Tử Hào. Đáng tiếc là Mộc Hàm vừa đến thành phố Giang Hải được ba ngày thì bị Hạ Thiên cướp đi, Lâm Tử Hào cũng không biết làm sao bị Hạ Thiên đánh thành kẻ ngốc, nghe nói là sợ quá mà ngây ngốc.
- Cái gì?
Nhâm Trung Hằng chợt hô lên kinh hoàng:
- Hạ Thiên kia dọa Lâm đại thiếu gia trở nên ngây ngốc sao?
Cũng khó trách Nhâm Trung Hằng khiếp sợ như vậy, thủ đô thật ra có rất nhiều gia tộc lớn nhỏ, trong đó địa vị của tứ đại gia tộc gồm Triệu, Tiền, Tôn, Lý khó thể nào rung chuyển. Ngoài tứ đại gia tộc này thì vẫn còn bốn tiểu gia tộc, Lâm gia là một trong số đó. Dù đây chỉ là tiểu gia tộc nhưng thực lực còn cao hơn phần lớn các gia tộc khác ở thủ đô. Bây giờ Lâm Tử Hào đường đường là đại thiếu gia của Lâm gia lại bị người ta dọa thành kẻ ngốc, sợ rằng tin tức này rơi vào tai người nào ở thủ đô cũng cảm thấy khó tưởng.
- Việc này tôi còn chưa khảo chứng, nhưng tôi có thể xác định.
Tam thiếu gia cười nhạt một tiếng:
- Lý Minh Hiên Lý gia bây giờ đã là tàn phế, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường, Lý Minh Nhân trở thành kẻ ngốc, chỉ số thông minh chỉ còn bằng một đứa trẻ nít. Lý Minh Hạo thì đã chết, nghe nói trước khi chết thì xương cốt toàn thân vỡ nát, còn có Lý Minh Quang, đường đường là đội trưởng Hắc Báo, bây giờ đang được cứu chữa trong bệnh viện, cũng không biết đến bao giờ mới sống lại.
Tam thiếu gia nói đến đây thì khựng lại, hắn nhìn Nhâm Trung Hằng:
- Hằng ca, nếu tôi cho anh biết, tất cả đám người Lý gia đều bị Hạ Thiên đánh thành như vậy, anh có tin không?
Nhâm Trung Hằng há hốc mồm, hắn hoàn toàn không nói gì. Dù hắn có kiến thức rộng, hiểu nhiều thế sự nhưng vẫn cảm thấy khó tưởng. Lý gia, là Lý gia thủ đô, là gia tộc xếp gần với Triệu gia, sao lại bị một người đánh tơi tả như vậy?
Nhưng Nhâm Trung Hằng không thể không tin, hắn biết Tam thiếu gia sẽ không gạt mình, nếu những gì khó tưởng nói ra từ trong miệng Tam thiếu gia thì nhất định là sự thật.
- Hằng ca, bây giờ anh đã biết vì sao tôi nói anh giúp Hạ Thiên tìm người chưa?
Tam thiếu gia cười nói.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, sau đó cảm giác bức bối vì người ta ép làm tiểu đệ đã biến mất. Cuối cùng hắn cũng hiểu lời nói của Hạ Thiên, hôm nay hắn quả nhiên gặp may, hắn làm tiểu đệ của một người hùng mạnh như vậy, có thể nói là vinh quang tuyệt đối.
Nhâm Trung Hằng càng thêm khó hiểu, vì sao Tam thiếu gia lại kích động như vậy.
- Hằng ca, thủ đô gần đây sợ rằng sẽ phát sinh nhiều chuyện, sau này anh phải nhớ kỹ, Hạ Thiên là đại ca mà anh phải theo, hắn ta nói anh làm gì, anh cần làm theo.
Tam thiếu gia mở miệng hỏi.
- Hiểu, Tam thiếu gia.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu, hắn có chút chần chừ rồi hỏi:
- Tam thiếu gia, anh có muốn gặp Hạ Thiên không?
- Tạm thời còn không được.
Trên mặt Tam thiếu gia lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Hạ Thiên có thể sẽ ra tay với Lý gia, vì vậy tạm thời tôi không nên ra mặt.
- Tam thiếu gia, anh yên tâm, tôi hiểu nên làm thế nào.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu.
- Hằng ca, cơ hội này đối với chúng ta giống như trời sập, tuy có nguy hiểm vì đắc tội với Lý gia, nhưng tôi tin bây giờ Lý gia sẽ căn bản không có tâm tình quan tâm đến chúng ta, vì vậy nguy hiểm đối với chúng ta chỉ là số nhỏ.
Tam thiếu gia ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Có lẽ bây giờ Lý gia còn đang suy nghĩ nên đối phó với Hạ Thiên thế nào. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
... ....
Thực tế lúc này Hạ Thiên cũng đang suy nghĩ nên túm Lý gia thế nào, hắn vẫn còn đang ở quán trà Mính Duyên. Bây giờ đang có bảy mươi ngàn người giúp hắn tìm vợ, nhiệm vụ của hắn lúc này là là chờ tin, đáng tiếc là hắn không thích như vậy, hắn muốn đi bắt Lý Minh Quang và xử lý đám người Lý gia.
Vì Tống Ngọc Mị đột nhiên xuất hiện làm Hạ Thiên không thể xử lý Lý Minh Quang, điều này làm hắn khó chịu. Nhưng bây giờ hắn không biết Lý Minh Quang ở đâu, tất nhiên sẽ chẳng thể đi tìm, hắn suy nghĩ và quyết định đi xử lý người Lý gia trước.
- Chú em nói rất quen thuộc thủ đô phải không?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tạ Hiểu Phong đang đứng cung kính bên cạnh rồi hỏi.
- Đúng vậy, thiên ca, anh muốn đi đâu?
Tạ Hiểu Phong vội vàng trả lời.
- Cậu biết số một đường Mộc Tử ở đâu không?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Số một đường Mộc Tử sao?
Vẻ mặt Tạ Hiểu Phong có hơi biến đổi, sau đó hắn vô thức giảm âm thanh xuống hỏi:
- Thiên ca, anh muốn đến số một đường Mộc Tử sao?
- Chú em đừng nói không biết chỗ này ở đâu đấy nhé?
Hạ Thiên rất mất hứng, nếu tên này mà không biết thì hắn sẽ đá văng ra, còn nói là quen thuộc thủ đô, hỏi gì cũng không biết.
- Không, thiên ca, biết rất rõ.
Tạ Hiểu Phong liên tục nói:
- Nhưng, Thiên ca, anh đến đó làm gì? Chỗ đó người bình thường không thể vào.
- Chú em quan tâm làm gì, chỉ cần đưa anh đi làm được.
Hạ Thiên tức giận nói, hắn cũng không có tâm tình giải thích với Tạ Hiểu Phong.
- À, vậy thì được, nhưng, thiên ca, anh xem bây giờ đã là giữa trưa, có muốn đi dùng cơm không?
Tạ Hiểu Phong cẩn thận hỏi.