- Cháu nói gì?
Vẻ mặt Triệu Minh Phong chợt biến đổi:
- Cháu biết Lý gia sẽ ra tay với chú sao?
Triệu Công Tử gật đầu, trên mặt có chút hổ thẹn:
- Lý Minh Quang đã từng tìm cháu, hắn biết rõ chú bảo vệ Hạ Thiên, lại biết cháu bất mãn với Hạ Thiên, vì vậy muốn cháu thay thế vị trí của Tam thúc, như vậy hắn có thể kéo Hạ Thiên đến thủ đô, sau đó trả thù Hạ Thiên không chút cố kỵ.
- Cháu đã biết rõ sao lại không nói?
Triệu Minh Phong tức giận chất vấn.
- Tam thúc, cháu cũng muốn nhắc nhở chú, nhưng cháu biết, nếu nhắc chú, sợ rằng chú sẽ không rơi vào bẫy rập của Lý gia.
Triệu Công Tử vẫn rất bình tĩnh, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái vì câu chất vấn của Triệu Minh Phong, hắn đã sớm chuẩn bị đáp án:
- Nhưng vì lợi ích của Triệu gia, cháu chỉ có thể để cho Tam thúc chịu chút uất ức.
Triệu Công Tử dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Nhưng cháu đã làm tốt công tác chuẩn bị, đã để Yêu Yêu quản chế tình huống vệ tinh, cháu ở bên ngoài tiếp ứng Tam thúc. Cuối cùng kết quả không khác gì suy đoán của cháu, dù Tam thúc bị thương không nhẹ nhưng vẫn trốn thoát. Điều này cũng rất bình thường, dù sao người Lý gia cũng chẳng thể nào giết được Tam thúc.
- Nói vậy là cháu cứu chú về?
Triệu Minh Phong cuối cùng cũng hiểu ra.
- Đúng vậy, Tam thúc.
Triệu Công Tử gật đầu:
- Nhưng cháu hy vọng Tam thúc cứ tạm thời ở nhà, không nên đi ra ngoài, cũng không nên liên lạc với bên ngoài.
- Cháu có ý gì?
Triệu Minh Phong khẽ nhíu mày, tuy hắn rất bất mãn với cách làm của Triệu Công Tử, nhưng dù sao đối phương cũng chủ động nói ra, hắn cũng không còn gì để nói.
- Những năm này Lý gia đã ngày càng ngang ngược, cháu đã muốn dạy bảo bọn họ một lần, nhưng trước nay chưa từng tìm được cớ. Lúc này bọn họ không biết sống chết mà ra tay với Tam thúc, tất nhiên cháu phải để cho bọn họ hiểu, thủ đô không phải là ao của Lý gia.
Triệu Công Tử thản nhiên nói:
- Bây giờ cháu có bằng chứng chính xác về sự việc bọn họ ám sát Tam thúc, chỉ cần Tam thúc không hiện thân, cháu sẽ làm tất cả, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Triệu Minh Phong cuối cùng cũng hiểu ra, hắn cười lạnh nói:
- Thì ra cháu đã sớm có ý nghĩ ra tay với Lý gia.
- Tam thúc, hành vi của Lý gia ngày càng quá phận, chưa nói ai khác, chỉ riêng Lý Minh Hiên, người này ỷ vào bản lĩnh và năng lực của mình mà thấy phụ nữ là cướp đoạt, hành vi này làm cho công phẫn, hơn nữa Lý gia lại không biết tiết chế hành vi của hắn.
Triệu Công Tử chậm rãi nói:
- Chắc Tam thúc cũng biết, Lý Minh Hiên sở dĩ bị phế cũng vì hắn muốn cướp người phụ nữ bên cạnh Hạ Thiên, mà tất cả ân oán của Lý gia với Hạ Thiên cũng đều vì Lý Minh Hiên làm bậy. Lý gia bọn họ đã sớm mất đi phong thái chính thức của một đại gia tộc.
Triệu Công Tử khẽ dừng lại rồi nói thêm:
- Những năm gần đây thủ đô đã có rất nhiều người đánh đồng Lý gia với Triệu gia chúng ta, nhưng bây giờ căn bản Lý gia không còn là một đại gia tộc, cũng không còn tư cách đánh đồng với chúng ta.
- Vậy bây giờ cậu muốn làm gì với Lý gia?
Triệu Minh Phong trầm giọng hỏi.
- Tam thúc, chuyện này không cần Triệu gia chúng ta ra tay.
Triệu Công Tử mỉm cười:
- Chỉ cần chú an dưỡng vài ngày, sau đó tất cả sẽ kết thúc.
- Vậy ai ra tay?
Triệu Minh Phong nhíu mày:
- Có phải cháu muốn lợi dụng Hạ Thiên?
- Tam thúc, Hạ Thiên và Lý gia chém giết chính diện là khó tránh khỏi.
Triệu Công Tử cũng không phủ nhận, nhưng ngay sau đó hắn lại bổ sung:
- Tất nhiên người muốn ra tay với Lý gia cũng không chỉ có Hạ Thiên.
- Còn ai? Thiên tổ sao?
Triệu Minh Phong nhanh chóng nghĩ ra một vấn đề, nếu không thì sao Triệu Công Tử lại muốn hắn ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày?
Triệu Công Tử vẫn không trả lời câu hỏi của Triệu Minh Phong, hắn nói về một vấn đề khác:
- Có chuyện Tam thúc sợ rằng còn chưa biết, trong đêm chú bị Lý gia đánh lén, Mị Nhi ở Giang Hải cũng bị Tôn Bác Văn tập kích, cuối cùng không khỏi nhảy xuống từ lầu mười để chạy trốn.
- Cái gì?
Vẻ mặt Triệu Minh Phong chợt biến đổi, sau đó hắn vội vàng hỏi:
- Mị Nhi thế nào? Cô ấy có sao không?
- Cô ấy trọng thương và tìm được Hạ Thiên, vì vậy không có việc gì.
Triệu Công Tử thành thật trả lời.
Triệu Minh Phong nghe nói Mị Nhi không có vấn đề gì mà thầm thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó hắn lại rất tức giận:
- Đúng là buồn cười, Tôn gia bọn họ bị bệnh à? Sao lại để Tôn Bác Văn tập kích Mị Nhi?
- Tam thúc, Tôn Bác Văn hình như cũng có khổ tâm, hắn bị Lý Minh Quang nắm trong tay, vì vậy không thể không nghe lệnh Lý Minh Quang.
Triệu Công Tử giải thích.
- Lại là Lý gia sao?
Triệu Minh Phong vỗ tay lên tường:
- Lý gia quả thật coi trời bằng vung.
- Đúng vậy, Lý gia còn giết hại một đặc công của Long Tổ.
Triệu Công Tử gật đầu, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái vì phản ứng của Triệu Minh Phong. Hắn biết trong suy nghĩ của Tam thúc thì coi Mị Nhi không khác gì con gái mình, lão đã tốn rất nhiều tâm huyết lên người nàng, thậm chí còn coi trọng hơn cả con gái ruột. Bây giờ nghe nói Lý gia phái người giết chết Mị Nhi, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ tức giận.
- Khoản nợ này nhất định phải tính toán với bọn họ.
Triệu Minh Phong tức giận nói.
Triệu Công Tử đón lời:
- Tam thúc cứ yên tâm, phần nợ này chúng ta nhất định sẽ tính toán với Lý gia, nhưng bây giờ chú nên nghỉ ngơi cho tốt. À, cháu cũng có chuyện muốn nói, Mị Nhi đã về thủ đô, bây giờ Thiên tổ do cô ấy phụ trách.
Vẻ mặt Triệu Minh Phong có hơi biến đổi, hắn suy tư một lúc rồi gật đầu nói:
- Được rồi, tôi tạm thời nghỉ ngơi, tất cả giao cho cháu.
- Tam thúc yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt.
Triệu Công Tử lộ ra nụ cười:
- Tam thúc cứ tiếp tục nghỉ ngơi, cháu còn có việc, sẽ ra ngoài trước, nếu có kết quả gì cháu sẽ báo cáo ngay.
- Đi thôi.
Triệu Minh Phong phất tay, bây giờ hắn rất yếu, nếu cứ tiếp tục gắng gượng cũng rất mệt mỏi.
Triệu Công Tử xoay người ra khỏi phòng, trên mặt có chút thỏa mãn, sự việc phát triển theo kế hoạch của hắn, tất nhiên hắn sẽ rất vui sướng.
Triệu Công Tử đi qua vài hành lang, hắn tiến ra ngoài một khoảng sân nhỏ, một người đàn ông hai mươi lăm hai mươi sáu đang đứng đợi, khi thấy Triệu Công Tử thì hắn vội vang tiến lên nghênh đón và dùng giọng cung kính bắt chuyện:
- Công Tử.
- Mị Nhi đã rời khỏi Lý gia chưa?
Vẻ mặt Triệu Công Tử khôi phục lại vẻ lạnh lùng, hắn dùng giọng hờ hững hỏi.
- Vâng, Mị Nhi đã đưa Lý Phá Vân về Thiên tổ, nhưng... ....
Người đàn ông trả lời.
- Nhưng cái gì?
Triệu Công Tử có chút không vui.