- Mị Nhi đã rời khỏi Lý gia.
Người đàn ông gầy gò khẽ nói:
- Tất cả đám người nhà Lý gia đều bị Hạ Thiên đánh ngã, hơn nữa hắn còn xếp đám người Lý gia thành một dòng chữ, Lý gia đều là đám ngu ngốc... ....
- Ha ha ha... ....
Triệu Công Tử khó khi nào được cười thoải mái:
- Hay, đúng là quá hay, tiểu tử kia rất hợp với khẩu vị của tôi, đáng tiếc... ....
Triệu Công Tử không nói rõ ràng vì sao đáng tiếc, hắn nhanh chóng ngừng cười và tiếp tục hỏi:
- Tình huống lúc đó thế nào?
- Hạ Thiên đến đánh ngã tất cả đám người trong Lý gia, còn bắt đầu bếp tên là Lý Phong nấu cho một bữa cơm, sua đó chờ Lý Phá Vân quay về. Kết quả là Lý Phá Vân thiếu chút nữa bị Hạ Thiên đánh chết, may mà Mị Nhi đến đúng lúc, đã cứu Lý Phá Vân một mạng.
Người đàn ông gầy gò tiếp tục nói:
- Nhưng bây giờ Mị Nhi đã mang Lý Phá Vân về Thiên tổ, chỉ còn Hạ Thiên ở lại Lý gia.
- Hắn còn ở đó làm gì?
Triệu Công Tử có chút kỳ quái.
- Ở lại phá nhà.
Tên đàn ông gầy gò có chút kỳ quái:
- Khu nhà Lý gia đã bị phá hơn phân nửa, nhưng nhìn bộ dạng của hắn hinh như muốn phá sạch.
- Phá nhà sao?
Triệu Công Tử không khỏi sững sờ:
- Cậu nói hắn ta phá khu nhà gần trăm năm của Lý gia sao?
Tên đàn ông gầy gò định mở miệng nói chuyện, đúng lúc này thì điện thoại vang lên. Hắn nhận điện thoại, nói vài câu, sau đó cúp điện thoại nhìn Triệu Công Tử, vẻ mặt rất muốn cười:
- Công Tử, đã có tin tức mới nhất, Hạ Thiên đã dỡ sạch toàn bộ khu nhà của Lý gia, bây giờ Lý gia chỉ còn là một đống hoang tàn.
- Ha ha ha ha... .....
Triệu Công Tử lại cười ha hả, lần này hắn cười cả phút đồng hồ mới ngừng:
- Tốt, đung là quá tốt, làm rất tốt, tôi càng ngày càng thích tác phong của hắn.
Trên mặt tên đàn ông gầy gò cũng lộ ra nụ cười, khu nhà Lý gia bị người ta phá hủy, điều này nghe thật sự rất đáng cười. Đường đường là gia tộc xếp vị trí thứ hai ở thủ đô, bây giờ nhà cũ cũng bị phá, sau này còn mặt mũi nào ở lại thủ đô?
- Nhà của Lý gia đã giữ được trăm năm, bây giờ cũng đã đổ.
Triệu Công Tử lầm bầm một câu, trong lòng có chút hưng phấn. Lý gia bây giờ có còn được đánh đồng với Triệu gia nữa hay không?
Triệu Công Tử cho đến bây giờ cũng không thích danh xưng Tứ đại gia tộc, đối với hắn thì Triệu gia mới là độc nhất vô nhị, những gia tộc khác không có tư cách xếp cùng với Triệu gia.
- Công Tử, có một vấn đề không biết tôi có nên hỏi không?
Tên đàn ông gầy gò có chút chần chừ rồi nói.
- Có nên hỏi hay không thì cậu cũng đã mở lời, vậy thì cứ hỏi.
Triệu Công Tử thản nhiên nói, bây giờ tâm tình của hắn rất khá. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Công tử, tôi vẫn cho là anh muốn đối phó với Hạ Thiên, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra vấn đề, thì ra anh muốn đối phó với Lý gia.
Tên đàn ông gầy gò cẩn thận nói:
- Bây giờ Lý gia đã sụp, anh còn muốn đối phó với Hạ Thiên sao?
- Không vội.
Triệu Công Tử cười nhạt một tiếng:
- Hạ Thiên có lợi hại thì cũng chỉ là một người, đối phó một người dễ hơn rất nhiều so với một gia tộc.
Triệu Công Tử khoát tay, hắn không muốn tiếp tục ở chủ đề này:
- Được rồi, cậu tiếp tục ra ngoài, tiếp tục chú ý tình huống của Hạ Thiên, nhưng phải nhớ kỹ, đừng chọc hắn.
- Vâng, Công Tử.
Tên đàn ông gầy gò chợt lên tiếng, sau đó hắn vội đi ra ngoài.
Vẻ mặt Triệu Công Tử lại khôi phục vẻ lạnh lùng, hắn đứng trong sân không nhúc nhích, một lúc lâu cũng không muốn bỏ đi, giống như đang duy nghĩ vấn đề gì đó.
... ....
Bên hồ Đàm Long.
Tạ Hiểu Phong đang núp sau một vật, lúc này hắn rất choáng váng. Lần đầu tiên hắn thấy vài chiếc xe chạy qua, trên xe la quân nhân vũ trang tận răng, sau đó nghe thấy phương xa truyền đến tiếng súng, cuối cùng là khu nhà liên tục sụp đổ. Điều này làm hắn tưởng mình đang xem phim Hollywood.
Tạ Hiểu Phong không hiểu Hạ Thiên bây giờ ra sao, hắn ngoài nghe được vài tiếng kêu của Hạ Thiên thì chẳng còn thấy được gì, thậm chí còn hoài nghi Hạ Thiên đã bị bắn chết.
Tạ Hiểu Phong nghĩ như vậy mà có chút do dự, không biết nên tiếp tục chờ hay bỏ đi. Hơn nữa hắn đã ở đây khá lâu, đã đói bụng, hắn còn chưa dùng cơm trưa.
Đúng lúc này Tạ Hiểu Phong chợt nghe thấy một âm thanh:
- Này, chú em chưa đi sao?
Tạ Hiểu Phong nghe được âm thanh này mà cực kỳ hoảng sợ, hắn quay đầu nhìn thấy Hạ Thiên, vẻ mặt trở nên vui mừng:
- Thiên ca, anh không sao à?
- Nói nhảm, anh đã làm xong, đã phá nhà, tất nhiên phải đi ra.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Anh đã phá xong rồi sao?
Tạ Hiểu Phong chợt sững sờ, sau đó hắn chợt lắp bắp:
- Thiên ca, anh...Anh đừng nói mình là người phá hủy khu nhà đó đấy nhé?
- Tất nhiên là anh phá.
Hạ Thiên tức giận nói, sua đó hắn xoay người bỏ đi. Tạ Hiểu Phong còn ngây người, Hạ Thiên bất mãn nói:
- Này, chú em còn chưa đi sao?
- Đi!
Tạ Hiểu Phong cuối cùng cũng kịp phản ứng, hắn vội vàng đuổi theo Hạ Thiên, sau đó lại cẩn thận hỏi:
- Thiên ca, chúng ta đi đâu bây giờ?
- Tìm chỗ kiếm tiền.
Hạ Thiên thuận miệng nói, tuy vừa rồi đã ăn một bữa cơm chùa của Lý gia, nhưng hắn vẫn còn thiếu tiền Ninh Khiết.
- Thiên ca, anh muốn kiếm tiền thế nào?
Tạ Hiểu Phong tiếp tục cẩn thận dò hỏi, bây giờ hắn có một cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng với Hạ Thiên. Hắn là người lăn lộn nhiều năm ở thủ đô, cũng biết vài chuyện về khu nhà số một đường Mộc Tử, hắn biết rất rõ đây là nơi mà người thường không được đi vào. Nhưng vị thiên ca này lại vào, hơn nữa còn phá hủy cả khu nhà, đi ra cũng không hao tổn một cộng lông sợi tóc, đồng thời cũng không có ý nghĩ bỏ trốn, ngược lại còn muốn đi kiếm tiền. Đây là loại người trâu chó thế nào, loại khốn nạn nào làm ra chuyện lớn như vậy mà còn bình tĩnh như thế?
- Tìm vài thằng nhà giàu sắp chết, sau đó chữa bệnh cho hắn, như vậy rất dễ kiếm tiền.
Hạ Thiên hời hợt nói, sau đó hắn nhìn Tạ Hiểu Phong:
- Chú có biết thằng nhà giàu nào sắp chết không?
- Điều này...Em cũng không hiểu lắm.
Tạ Hiểu Phong có chút ngượng ngùng, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi:
- Thiên ca, anh là bác sĩ sao?
- Nói nhảm, anh là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút mất hứng nhìn Tạ Hiểu Phong:
- Chú không tin anh sao?
- Không, không phải, thiên ca, sao em không tin anh?
Tạ Hiểu Phong liên tục nói, hắn cẩn thận bổ sung một câu:
- Nhưng, thiên ca, người khác chưa nghe qua thanh danh của anh, có lẽ sẽ không tin anh ngay.