Phòng đăng ký bệnh viện Nhân Tâm.
- Này, còn ở đây đăng ký làm gì? Đừng đăng ký, mau theo tôi.
- Đi đâu vậy?
- Sang bên này, có một thần y, xem bệnh miễn phí.
- Nào có chuyện tốt như vậy, coi chừng lừa đảo.
- Đi rồi biết, có nhiều người được chữa trị rồi, không thu đồng nào, đi mau.
... ....
Trong phòng mổ của bệnh viện Nhân Tâm.
- Chồng, em mới ra mua đồ, bây giờ bên ngoài có một thần y, người này đặc biệt lợi hại, miễn phí xem bệnh, chỉ đứng một lúc mà em thấy có vài người được chữa tốt.
- Nào có chuyện như vậy? Những người kia bị lừa gạt sao?
- Nào phải đâu? Em nhìn thấy rõ ràng có một người đến nhập viện cùng ngày với anh, chân bị gãy, bây giờ đang đi được rồi.
- Có phải vậy không?
- Chồng, em lừa anh sao? Anh xem anh nằm ở đây nhiều ngày mà có khỏi đâu? Không bằng chúng ta đi tìm thần y thôi.
- Được, đi xem rồi hãy nói... ....
Những chuyện tương tự như vậy xảy ra ở tất cả các khoa của bệnh viện Nhân Tâm, lúc này người bệnh trong bệnh viện liên tục chạy ra, vì vậy mà đám bác sĩ y tá cũng ngây người chẳng biết có chuyện gì. Đến khi bọn họ biết có chuyện gì xảy ra thì cũng đã quá muộn, tất cả bệnh nhân đều đã đi hết, tất cả bác sĩ và y tá không còn gì để làm.
Cuối cùng, trước cổng bệnh viện Nhân Tâm có một tình cảnh rất quỷ dị, một tên thanh niên chưa đến hai mươi đang xem bệnh cho người khác, mà những con bệnh thì xếp hàng dài chờ đợi, có khoảng vài trăm người là ít. Lúc này trước cổng bệnh viện cũng có cả trăm bác sĩ y tá đứng xem.
Đám bác sĩ và y tá nhìn đám người được chữa hết bệnh mà nghị luận với nhau.
- Đây rốt cuộc là ai? Sao lợi hại như vậy?
- Ai biết được, lúc đầu còn tưởng là lừa đảo, không ngờ bây giờ đã trị bệnh cho hơn trăm người, đúng là thái quá. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Thằng khốn này chẳng phải đập bể chén cơm của chúng ta sao? Sau này còn làm gì để sống đây?
- Điều này cũng không cần lo lắng, trừ khi thằng khốn này mỗi ngày đều đứng trước cổng bệnh viện chúng ta, nhưng tôi thấy rất lạ, chẳng lẽ hắn có thù oán với bệnh viện chúng ta sao?
- Nói cũng đúng, người này quá lợi hại cũng không chữa hết cho tất cả mọi người được.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với tốc độ chữa bệnh của hắn, chỉ cần liên tục ở lại thủ đô một tháng, sợ rằng có ít nhất một nửa bệnh viện ở thủ đô sẽ phải đóng cửa.
Một đám bác sĩ đang ghen ghét với Hạ Thiên, đám y tá thì bắt đầu tỏ ra háo sắc.
- Quá sùng bái, tôi muốn gả cho anh ấy.
- Đừng hoa tâm, có chồng rồi còn muốn của lạ sao?
- Có chồng thì sao? Không ly hôn được à?
- Thôi đi, người ta là thần y, tôi gả cho anh ấy mới tốt, tôi còn chưa kết hôn.
- Hừ, cô còn chưa kết hôn, chẳng lẽ còn là xữ nữ sao?
- Này, có người nói vậy được sao?
Khi đám bác sĩ và y tá còn đang nghị luận ồn ào thì một tiếng hét giận dữ vang lên:
- Làm gì vậy? Không đi làm sao?
Kẻ tiến đến là một người đàn ông hơn năm mươi, là giám đốc bệnh viện Nhân Tâm, tên cũng rất hay, là Tiết Tâm Nhân. Nhưng rốt cuộc hắn có tâm hay không, chỉ cần nhìn bệnh viện Nhân Tâm thì biết.
- Giám đốc, không còn con bệnh thì trị cho ai?
Có một cô y tá khá xinh đẹp bạo gan nói một câu.
- Không có người bệnh? Sao lại không có?
Tiết Tâm Nhân rất tức giận.
- Giám đốc, người bệnh đều sang bên kia hết rồi.
Cô y tá chỉ vào hàng người đang ngày càng dài.
Tiết Tâm Nhân lập tức nổi giận:
- Chuyện gì xả ra? Bảo vệ đâu? Sao có thể cho người ta chữa bệnh bên cạnh bệnh viện chúng ta? Mau đuổi đi.
- Giám đốc, anh đừng làm khó bảo vệ, anh nhìn qua bên kia đi.
Cô y tá chỉ về một phía.
Tiết Tâm Nhân nhìn qua, hắn chỉ thấy một đám người, ít ra cũng trên trăm người.
- Bên kia làm sao?
Tiết Tâm Nhân dùng giọng không vui hỏi.
- Giám đốc, đó là những người được chữa lành bệnh.
Cô y tá trả lời.
- Cái gì?
Tiết Tâm Nhân chấn động:
- Nhiều người như vậy được chữa lành bệnh sao?
- Đúng vậy, giám đốc, anh thấy người kia không, mấy ngày trước anh đã gặp rồi, anh ta bị gãy xương, bây giờ có thể đi đứng ngon lành.
Cô y tá chỉ về phía một người đàn ông rồi nói.
Tiết Tâm Nhân chợt ngây người, một lúc sau hắn cũng không nhịn được phải đến gần xem xét. Sau đó hắn thấy Hạ Thiên nhanh chóng chuẩn đoán và chữa bệnh, mỗi người chỉ chưa đến một phút. Lúc này hắn hoàn toàn kinh hãi, trên đời này có y thuật như vậy sao?
Vì Hạ Thiên quá mức thần kỳ nên người được trị lành bệnh ngày càng nhiều, đám người này cũng không bỏ đi, bệnh viện cũng không dám động vào Hạ Thiên. Vì vậy Hạ Thiên chữa bệnh rất thuận lợi, hàng người trước mặt hắn cũng ngày càng ngắn.
- Này, bây giờ mấy giờ rồi.
Hạ Thiên đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
- À, thiên ca, năm giờ rưỡi.
Tạ Hiểu Phong nhìn đồng hồ rồi trả lời.
- À, từ sáu giờ bắt đầu thu phí.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Vâng, thiên ca!
Tạ Hiểu Phong lên tiếng, sau đó hắn cầm loa rống lên:
- Hạ thần y đệ nhất thiên hạ xem bệnh miễn phí chỉ còn lại nửa giờ, từ sáu giờ trở đi sẽ bắt đầu thu phí, vì vậy muốn được khám bệnh miễn phí phải nắm chắc thời gian.
Khi âm thanh của Tạ Hiểu Phong vang lên thì đám người vừa được xem bệnh miễn phí chợt cảm thấy may mắn, đám bác sĩ và y tá cũng đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ có cùng một hành động vào cùng thời gian, đó chính là chạy về phía Hạ Thiên.
Đám bác sĩ và y tá chạy đến, những người được chữa tốt lập tức cảm thấy kỳ lạ, vì vậy tất cả tiến lên chặn lại.
- Này, các người muốn làm gì? Có phải muốn gây phiền toái cho thần y không?
- Muốn gây phiền toái cho thần y thì phải bước qua cửa ải của chúng tôi.
- Thần y vừa mới trị tay cho tôi, vừa lúc có thể dùng nó dạy bảo cho các người một bài học.
- Đám lang băm khốn nạn, bây giờ không muốn để hạ thần y chữa bệnh sao?
... ....
Khoảnh khắc này quần chúng chợt phẫn nộ, bộ dạng giống như có thể ra tay với đám bác sĩ và y tá bất cứ lúc nào. Đám bác sĩ và y tá cũng đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau có một cô y tá nói:
- Chúng tôi chỉ muốn tìm Hạ thần y xem bệnh mà thôi.
Những năm gần đây ai mà chẳng có bệnh, đám bác sĩ và y tá này cũng vậy, bây giờ là thời điểm thần y chữa bệnh miễn phí, hơn nữa chỉ còn lại nửa giờ, bọn họ không thể bỏ qua cơ hội này. Vì vậy bọn họ mới phóng sang, dù là thế nào cũng phải cho thần y xem qua bệnh của mình, có bệnh thì chữa, không có cũng an tâm hơn.
Đám người nghe đám bác sĩ và y tá nói như vậy cũng ngẩn người, ngay sau đó có người hét lên:
- Không được, không cho các người tìm Hạ thần y chữa bệnh.