- Trả tiền lại cho tao, trả lại cho tao.
Tên cướp cũng bò lên, lúc này hắn đã quên đau đớn dưới chân, không ngờ còn muốn cướp lại tiền từ trong tay Tạ Hiểu Phong.
- Con bà nó, mày còn muốn tiền sao?
Tạ Hiểu Phong có chút bực bội, lăn lộn giang hồ hơn chục năm, hắn chưa từng thấy tên nào cực phẩm như thế này. Chưa nói đến chuyện cướp tiền của ăn mày, bây giờ bị người ta lấy lại còn không biết bỏ chạy mà muốn đọa lại tiền.
- Cho tôi, mau cho tôi, cho tôi hai trăm đồng là được, hai trăm là được... ....
Tên cướp liều chết cầu khẩn Tạ Hiểu Phong:
- Đại ca, em xin anh, cho em hai trăm đồng, em đang rất thiếu thuốc... ....
Lúc này Tạ Hiểu Phong mới cảm thấy có gì đó là lạ, hắn nhìn tên cướp, đối phương nước mắt nước mũi ròng ròng, vẻ mặt tái nhợt, mắt hãm sâu. Cuối cùng hắn cũng hiểu, thì ra người này chơi ma túy, đúng là khó thể thông cảm.
- Hút hút hút, hút nước tiểu của mình đi.
Tạ Hiểu Phong tức giận mắng:
- Con bà màyy, nếu trực tiếp cầu xin thì ông tâm tình tốt sẽ cho mày hai trăm đồng, nhưng mày lại cướp của ăn mày, đồng thời còn chơi hàng trắng, đúng là khốn nạn.
- Ăn mày thì sao? Sao không cướp được?
Tên cướp dùng giọng hùng hồn phản bác:
- Hắn mỗi ngày đều ngồi bất động và có người cho tiền, còn thoải mái hơn cả ăn cướp, đám cướp còn cần vận động để kiếm sống.
Tạ Hiểu Phong không còn gì để nói, trời ạ, trên đời còn loại người không biết xấu hổ thế này sao? Hắn cảm thấy da mặt mình đã rất dày, nhưng khi so sánh với người này thì hắn phát hiện mình còn là xữ nam.
- Mày thấy làm ăn mày tốt hơn ăn cướp, vậy sao không đi làm ăn mày?
Lúc này âm thanh của Hạ Thiên truyền đến, hắn đột nhiên xuất hiện, sau đó đá vào đùi tên cướp, tất nhiên xương đùi sẽ gãy, người cũng ngã xuống kêu gào thảm thiết.
Sau đó Hạ Thiên đến bên cạnh tên ăn mày, hắn cầm lấy ngân châm đâm vài chục cái lên người đối phương.
- Được rồi, ông lấy tiền đi, sau này đừng lại đây làm ăn mày nữa. Từ nay về sau vị trí của ông sẽ để cho thằng ngu thích làm ăn mày kia đảm nhiệm.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm rồi nói với tên ăn mày.
- Vâng, cảm ơn... ....
Ánh mắt ngầu đục của tên ăn mày đã trở nên tươi sáng hơn, sau đó hắn đỡ vào tường đứng lên rồi vui sướng nói:
- Chân của tôi, chân của tôi đã lành, chân của tôi đã lành... ....
- Nhận lấy tiền, cũng đừng để người ta cướp đi nữa.
Tạ Hiểu Phong trả lại tiền cho tên ăn mày, cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải nói một câu:
- Hôm nay ông thật sự rất may mắn.
Lúc này Hạ Thiên ở bên kia đã đá lên người tên cướp, tên này văng đến vị trí của tên ăn mày trước đó. Sau đó hắn vung tay giật tờ một trăm đồng trên đùi tên cướp xuống, hắn ném lên người đối phương:
- Một trăm đồng này xem như cho mày, cố gắng làm tốt nhiệm vụ của một tên ăn mày. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Thiên nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trên đời này có người thích làm ăn mày?
Khi thấy Hạ Thiên bỏ đi thì Tạ Hiểu Phong cũng vội vàng theo sau, tên ăn mày lại nhìn chằm chằm vào hạ thiên, giống như khắc sâu hình bóng của đối phương vào trong trí nhớ.
Ở một nơi nào đó.
Mộc Hàm cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Thiên, đáng tiếc là tình hình vẫn như trước, vẫn không thể liên lạc được.
- Số điện thoại của chồng chắc chắn đã bị người ta động tay động chân.
Mộc Hàm lẩm bẩm:
- Đáng tiếc là chồng hoàn toàn không hiểu vấn đề này, có lẽ còn chưa biết điện thoại của mình có vấn đề.
Mộc Hàm khẽ thở dài, sau đó trong mắt có chút lo lắng:
- Chồng rốt cuộc đang ở đâu? Cậu ta không biết nhiều về thủ đô, có lẽ sẽ thiệt thòi. Nếu có mình giúp thì nhất định sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ biết tìm ở đâu? Thủ đô quá lớn, bên ngoài cũng có người muốn bắt mình, mình cũng không dám tùy tiện đi đâu.
Mộc Hàm có chút bất đắc dĩ, nàng mở máy tính và xem lướt qua các diễn đàn ở thủ đô. Với hành vi của Hạ Thiên thì nhất định sẽ gây chuyện ở thủ đô, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy.
Mộc Hàm vừa mở một diễn đàn đã thấy có một bản tin rất hấp dẫn:
- Số một đường Mộc Tử bị đánh phá, trở về thời đồ đá.
Số một đường Mộc Tử, Mộc Hàm biết rất rõ nơi này, đó chính là Lý gia. Còn chuyện số một đường Mộc Tử bị đánh phá, rõ ràng là chuyện không thể, dù là thủ đô hay ở đâu khác đều khó thể bị phá hủy.
Mộc Hàm mở bản tin, sau đó nàng thấy được nội dung.
"Số một đường Mộc Tử có một khu nhà tứ hợp viện, hôm nay đã bị phá hủy, đúng là quá sức khủng bố!"
Những bài trả lời không nhiều, chỉ có hơn mười người tham gia bàn luận mà thôi.
- Không thể nào? Đó là một di vật văn hóa đấy.
- Nhất định là tin tức giả, theo nguồn tin đáng tin thì chủ ngôi nhà đó có hậu trường rất mạnh, thằng ngu nào dám phá?
- Tôi làm chứng, điều này là thật, tôi thấy có một đội xe quân sự đi vào... ....
- Sao lại như vậy? Chẳng lẽ nhóm quân kia phá nhà... ....
- Tôi chỉ biết một kết quả là một dãy nhà tứ hợp viện ngã đổ, có phải bị phá hoại không thì chẳng biết, không tin thì có thể lại đó mà nhìn... .....
- Tôi có ảnh... ....
- Đúng là bị phá hủy... ....
Sau khi nhìn ảnh thì đám người bắt đầu tin.
- Chồng, nhất định là chồng làm, người khác không thể làm được như vậy.
Mộc Hàm thấy tấm ảnh thì lập tức hiểu ra, dù thủ đô thật sự có người phá sập nhà Lý gia, ví dụ như Triệu gia, nhưng Triệu gia sẽ không chọn phương thức này. Nàng tin trên đời chỉ có một người làm được sự việc khó tưởng như vậy, đó là ông chồng hùng mạnh của nàng, là Hạ Thiên.
Mộc Hàm đứng lên, nàng chợt sinh ra xúc động muốn đến khu số một đường Mộc Tử, nhưng sau đó nàng lại không đi, Hạ Thiên chắc chắn đã không còn ở nơi đó.
Đúng lúc này một tin tức khác hấp dẫn Mộc Hàm:
- Hạ thần y đệ nhất thiên hạ hiện thân ở thủ đô, điều này làm bệnh viện lòng dạ hiểm độc hầu như phải đóng cửa.
Nội dung của topic là không nhiều:
- Hôm nay tao mới biết thế nào là thần y đệ nhất thiên hạ, trước mặt anh ấy thì đám thần y chó má khác đều chỉ là cặn bã. Thần y chỉ bỏ ra nửa ngày đã chữa tốt cho vài trăm người, cuối cùng ngay cả đám bác sĩ và y tá bệnh viện cũng ra xếp hàng xem bệnh. Không cần nói nhảm, tao trực tiếp úp video, mọi người nhìn là sẽ biết, ông đây chỉ chém gió chứ chưa từng nói dối.