- Cho một ly Long Thiện Lan.
Tô Tiểu Xán đứng trước quầy bar nói với một nhân viên phục vụ nữ có cách ăn mặc khá đẹp, bây giờ hắn muốn uống rượu mạnh.
- Vâng, tiên sinh.
Nữ nhân viên phục vụ cười với Tô Tiểu Xán, nàng cho hắn một ly.
Tô Tiểu Xán làm một hơi hết ly rượu, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, cậu muốn uống gì?
- Giống như anh.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Được.
Tô Tiểu Xán lại nói với nhân viên phục vụ:
- Cho thêm hai ly.
Nữ nhân viên phục vụ rót hai ly rượu, Tô Tiểu Xán cầm lấy một ly, hắn cụng ly với Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, hôm nay tôi xin đa tạ cậu, chưa nói đến những thứ khác, tóm lại sau này dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì Tô Tiểu Xán tôi cũng không cau mày, uống.
Tô Tiểu Xán lại cạn sạch ly, rượu mạnh vào bụng làm hắn tỉnh táo hơn. Tuy khi hắn ra đi thì đám người Diệp Mộng Vân vẫn còn sống, nhưng hắn hiểu đám người kia không còn sống được bao lâu, điều này chính là nguyên nhân làm hắn bất an. Dù sao đây cũng là xã hội pháp chế, dù hắn không ra tay nhưng cũng luôn cảm thấy đám người Diệp Mộng Vân do mình giết chết. Hắn không phải là Hạ Thiên, vì vậy hắn không thể tỏ ra điềm nhiên như không.
Nhưng Tô Tiểu Xán cũng hiểu, nếu không có Hạ Thiên thì kết quả của hắn thậm chí còn thảm hơn cả Diệp Mộng Vân. Hắn đã không còn đồng tình với loại phụ nữ như Diệp Mộng Vân, còn đám người Cao Danh Dương và Diệp Thiếu Kiệt, hai người này chuyên làm chuyện xấu, thật ra phải chết vô số lần mới đúng.
- Hương vị cũng không tệ, cho thêm một ly nữa.
Hạ Thiên cũng uống cạn ly Long Thiệt Lan, sau đó hắn cảm thấy loại rượu này phù hợp với mình.
Rót rượu, uống xong rồi lại uống, Hạ Thiên liên tục uống mười ly, vì vậy mà ánh mắt nữ nhân viên phục vụ nhìn hắn đã có sự khác biệt.
- Một ly nữa.
Hạ Thiên vẫn chưa thỏa mãn.
- Điều này, tiên sinh, anh còn muốn uống nữa sao?
Nữ nhân viên phục vụ quán bar không khỏi có chút chần chừ.
Tô Tiểu Xán cũng không nhịn được phải khuyên:
- Hạ Thiên, đừng uống nhiều như vậy, rượu này rất mạnh.
- Dù sao tôi cũng không say được.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Tôi cảm thấy thứ đồ uống này có mùi vị rất tốt.
"Đồ uống?"
Nữ nhân viên phục vụ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên, người này tuy không đẹp trai nhưng quá mạnh mẽ, Long Thiệt Lan mà xem là đồ uống. Nàng đã đứng ở quầy bar vài năm nhưng lần đầu tiên thấy được một người đàn ông đô mạnh như vậy.
Tô Tiểu Xán cũng không tiếp tục khuyên, hắn biết Hạ Thiên rất trâu, tất nhiên hắn cũng biết Hạ Thiên uống rượu rất mạnh.
Nhân viên quán bar lại rót rượu cho Hạ Thiên, Hạ Thiên lập tức uống cạn, đã hơn mười ly vào bụng hắn.
Hành động này của hắn cũng làm cho đám người ở quán bar chú ý đến, uống mười ly Long Thiệt Lan mà không sao, người này đúng là khó thể không làm người ta chú ý.
- Là rượu giả sao? Tôi đã uống Long Thiệt Lan một lần, quá nặng, căn bản là khó uống.
- Không giống như giả, tôi nghi ngờ người anh em kia là thần rượu.
- Con bà nó, uống rượu gì mà giống như uống nước vậy?
- Uống hơn chục ly cũng không có phản ứng... ....
Đám người ở phía bên kia nhỏ to nghị luận, có vài tên con đánh cuộc, xem Hạ Thiên có thể uống được bao nhiêu ly.
- Tôi thấy nhiều nhất là ba mươi... ....
- Tôi cảm thấy bốn mươi cũng không phải là vấn đề... ....
- Tôi nghĩ là một trăm... ....
- Tôi thấy ba mươi là được rồi...À, hắn ta vừa uống ly thứ ba mươi... ....
- Đàn ông uống như vậy sẽ được nhiều người đẹp yêu thích, có người đẹp qua rồi kìa... ....
... ....
Lúc này thật sự có người đẹp đến bên cạnh Hạ Thiên, người phụ nữ này rất cao, có dáng người mẫu, gương mặt cũng không tệ, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có thể xem là người đẹp.
Tất nhiên đây sẽ là người đẹp với tiêu chuẩn của người thường, trong mắt Hạ Thiên thì người phụ nữ này kém xa vợ mình, không đẹp như vợ thì phải là người quái dị, vì vậy hắn cho rằng người phụ nữ kia là quái dị.
Đáng lý ra người quái dị kia không có liên quan gì đến Hạ Thiên, nhưng vấn đề là hắn thấy người này đi đến trước mặt, hơn nữa còn dùng giọng nũng nịu nói:
- Anh đẹp trai, anh uống rượu rất giỏi, có thể mời em một ly được không?
- Không.
Hạ Thiên từ chối.
- Anh đẹp trai, sao lại nhỏ mọn như vậy?
Người phụ nữ này vẫn rất nũng nịu, nàng hầu như đã cọ xát lên người Hạ Thiên.
- Này, cô cút ngay.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người phụ nữ:
- Tôi đẹp trai thế này mà mời cô uống rượu, như vậy còn mặt mũi sao?
Mọi người không biết nói gì hơn, người này đúng là tự kỷ, người đẹp kia gọi hắn là anh đẹp trai, chẳng lẽ hắn tự coi mình là đẹp trai sao? Còn nữa, người ta lớn lên xinh đẹp mà hắn nói là người quái dị, người này không phải uống nhiều rượu rồi ngu ra chứ?
Người phụ nữ cũng bị chọc tức, lần đầu tiên nàng bị người ta nói là người quái dị.
Người phụ nữ này nhìn về một góc, sau đó nàng đột nhiên dán lên người Hạ Thiên rồi hét lên:
- Á, sàm sỡ.
Vài người ở tương đối gần với Hạ Thiên không khỏi lắc đầu, người đẹp này có vẻ rất tốt nhưng hành động quá kém, rõ ràng không có chú tố chất.
Tất nhiên bọn họ vẫn còn hâm mộ Hạ Thiên, một người đẹp tự động yêu thương nhung nhớ, dù nàng hãm hại hắn thì được ôm một cái cũng không tệ.
Nhưng một giây sau thì sự việc còn nằm ngoài tưởng tượng của mọi người.
Khốn nổi người đẹp nhào lên người Hạ Thiên, nhưng Hạ Thiên lại tung một đá vào bụng người đẹp. Người đẹp vừa rồi khoe khoang tài giỏi lập tức hét lên thảm thiết, nếu so với tiếng thét trước đó thì đây mới là tiếng thét chân thật.
Đám người nhìn người đẹp bị đạp văng, sau đó ngã lăn xuống đất, ai cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn người đẹp, đồng thời ánh mắt nhìn Hạ Thiên cũng khác biệt hơn. Người anh em kia quá trâu, những năm gần đây người đẹp luôn là động vật được bảo vệ, đứng nói là đánh, dù mắng cũng bị người người vây công. Nhưng người anh em kia không những đánh mà còn đạp bay, rõ ràng phải có dũng khí lắm mới làm như vậy.
Lúc này ánh mắt nữ nhân viên phục vụ đã đầy ánh sao, người đàn ông kia quá tàn khốc, đúng là đàn ông trong đàn ông.
Hạ Thiên nhìn người phụ nữ bị đá bay, hắn dùng giọng bất mãn nói một câu:
- Xấu như vậy mà dám sàm sỡ tôi sao?
Đám người nghe nói như vậy thì không biết nói gì hơn, người anh em kia nghĩ rằng người đẹp muốn sàm sỡ mình sao?
- Khốn nạn, mày dám đánh bà sao?
Người đẹp bò lên, nàng hổn hển nói