- Được rồi, nói chuyện chính sự trước rồi ăn sau cũng đúng.
Quách Lan để đũa xuống:
- Giám đốc Diệp, là thế này, tập đoàn Nhã Lai chúng tôi muốn mua tập đoàn Thiên Nam của chị với giá một tỷ tám trăm triệu Euro, tôi hy vọng trên hợp đồng sẽ ghi là hai tỷ hai trăm triệu Euro, chị hiểu ý tôi không?
- Hiểu, các người muốn lấy bốn triệu Euro tiền hoa hồng.
Diệp Mộng Oánh thản nhiên nói, sau đó nàng còn hỏi một câu:
- Còn điều kiện gì khác không?
- Giám đốc Diệp quả nhiên là người thông minh, chị yên tâm, chúng tôi chỉ có điều kiện này thôi.
Quách Lan mỉm cười:
- Chẳng biết Giám đốc Diệp có đồng ý hay không?
- Tôi đồng ý cô là được.
Diệp Mộng Oánh hầu như nói ra không chút do dự:
- Thứ trong tay cô khi nào giao cho tôi?
- À, cô nói đĩa quang kia sao?
Quách Lan nở nụ cười có chút đắc ý:
- Giám đốc Diệp, thật ra rất đơn giản, chỉ cần chúng ta ký xong hiệp nghị, như vậy cái đĩa quang kia sẽ là của chị.
- Tôi làm sao biết trong tay cô còn chiếc đĩa nào khác hay không?
Diệp Mộng Oánh hỏi.
- Giám đốc Diệp, nếu tôi khẳng định không còn bản nào khác, chị sẽ tin sao?
Quách Lan hỏi ngược lại.
Diệp Mộng Oánh hừ lạnh một tiếng:
- Cô thấy tôi sẽ tin sao?
- Thật ra tôi cũng biết chị sẽ không tin, nhưng tôi nói thật, tôi không còn bản nào khác, không giữ bản gốc. Còn chị có tin hay không cũng được, dù sao thì tôi cũng tin điều này.
Quách Lan khẽ cười:
- Nhưng nếu cô không tin, tôi cũng không biết làm gì khác. Nhưng sau khi làm xong sự kiện này thì tôi sẽ sang Úc, tôi nghĩ sau này giữa hai chúng ta sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào.
- Cô muốn nói sau này không còn khả năng can thiệp?
Diệp Mộng Oánh rất căm tức, vì Hạ Thiên nên nàng chỉ có thể bán tập đoàn, nhưng phải giải quyết được vấn đề căn bản, nếu không còn ý nghĩa gì nữa?
Quách Lan nở nụ cười quyến rũ:
- Giám đốc Diệp, nếu không tôi lấy nhân phẩm của mình để đảm bảo, sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của chị.
- Loại người như cô có nhân phẩm sao?
Hạ Thiên không nói gì ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
- Hạ tiên sinh, chỉ cần là người đều có nhân phẩm.
Quách Lan lơ đễnh nói, có vẻ không tức giận.
- Cô có tin không, tôi có thể làm cô không phải là con người?
Hạ Thiên nhìn Quách Lan, hắn chăm chú hỏi.
Vẻ mặt Quách Lan có chút biến đổi:
- Hạ tiên sinh, sao tôi cảm thấy anh uy hiếp vậy nhỉ?
- Nếu cô được tôi uy hiếp, cô nên vui sướng mới đúng.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Đáng tiếc là tôi không có hứng uy hiếp kẻ khác, vì vậy tôi sẽ biến cô thành chó, sau này tha hồ mà sủa bậy.
Hạ Thiên không vui sướng gì, người phụ nữ này dám uy hiếp vợ hắn, nếu không phải mỹ nữ tỷ tỷ đã nói để đàm phán trước thì hắn đã sớm ra tay. Nhưng bây giờ người phụ nữ này làm ầm ĩ, mỹ nữ tỷ tỷ thì tức giận không có gì phát tiết, vì vậy hắn không nhịn được nữa, hắn quyết định dùng phương pháp của mình để giải quyết vấn đề, vì vậy hắn nói xong thì lập tức ra tay.
Hạ Thiên đột nhiên phóng đến bên cạnh Quách Lan, trên tay hắn có thêm một cây châm, hắn nhanh chóng đâm lên người đối phương vài cái.
- Gâu gâu... ....
Quách Lan vừa mở miệng thì âm thanh phát ra lại như tiếng chó sủa, nàng nghe được âm thanh của mình thì vẻ mặt biến đổi:
- Gâu gâu... ....
Diệp Mộng Oánh cũng bất ngờ, nàng biết rõ Hạ Thiên rất thần kỳ, nhưng nàng cũng không ngờ hắn thần kỳ đến mức này, có thể làm cho một người phát ra tiếng chó sủa.
- Gâu gâu gâu... ....
Quách Lan càng lớn tiếng, nàng giống như còn muốn đứng lên. Lúc này Hạ Thiên lại đâm một châm lên người nàng, vì vậy mà nàng an tĩnh trở lại, nàng ngồi ngay tại chỗ không nhúc nhích nhưng vẻ mặt tái nhợt, ánh mát liên tục chuyển động, trong mắt là cái nhìn sợ hãi.
- Tôi đã nói sẽ biến cô thành chó, bây giờ thì tin chưa?
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nhưng âm thanh của cô quá khó nghe, vì vậy tôi cảm thấy biến cô thành một con chó không biết sủa sẽ hay hơn.
- Mày...Mày muốn gì?
Vẻ mặt Trần Tự Cường biến đổi lớn.
- Mày nên ngoan ngoãn đưa cái đĩa quang cho anh, hay là mày muốn biến thành chó?
Hạ Thiên nhìn Trần Tự Cường:
- Thật ra anh thấy mày biến thành chó thì rất tốt, dù sao hai đứa chúng mày cũng là một đôi, biến thành chó cùng nhau cũng tốt.
- Mày...Tao sẽ gọi người.
Trần Tự Cường đứng lên, hắn vô thức lùi ra cửa.
- Đúng là quá ngốc, mày không biết trực tiếp gọi người sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Tự Cường:
- Mày không phải nói anh làm mày im mồm sao?
Hạ Thiên đâm một châm lên người Trần Tự Cường, tên này lập tức không nói được lời nào. Sau đó Hạ Thiên lại đâm vài châm lên người đối phương, Trần Tự Cường không tự chủ được phải ngồi xuống.
- Này, chú mày thích làm người hay làm chó?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
Trong mắt Trần Tự Cường cũng xuất hiện cái nhìn sợ hãi, đáng tiếc là hắn không nói nên lời.
- À, anh quên mày không nói được, không sao, mày còn có thể viết ra. Này, tay phải mày có thể chuyển động.
Hạ Thiên trừng mắt, hắn quay đầu nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị có giấy bút không?
- Có.
Diệp Mộng Oánh lấy giấy bút bên người ra, nàng đặt trước mặt Trần Tự Cường:
- Muốn nói gì cứ viết ra.
Trần Tự Cường dùng tay phải run run cầm bút, nhưng hắn vẫn viết vài chữ:
- Tôi muốn làm người.
- À, chú cũng khôn lắm.
Hạ Thiên tán thưởng Trần Tự Cường một câu.
Diệp Mộng Oánh vội vàng mở miệng hỏi:
- Ngoài chiếc đĩa quang trong tay Quách Lan thì còn có bản chính hay không?
- Không có, tôi lấy đĩa rồi đưa cho chị Lan, chị Lan còn chưa kịp sao ra, nhưng dù sao trong điện thoại của chị ấy vẫn còn một bản không hoàn chỉnh.
Trần Tự Cường viết ra trên giấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Lấy điện thoại của cô ấy và chiếc đĩa kia đến đây.
Hạ Thiên ra lệnh cho Trần Tự Cường.
Trần Tự Cường lập tức làm theo, Hạ Thiên cũng không thèm nhìn, hắn trực tiếp cầm lấy chiếc đĩa và bóp chặt, đĩa vỡ nát, điện thoại của Quách Lan cũng trực tiếp nát bấy.
Khi thấy sức lực bàn tay của Hạ Thiên thì Trần Tự Cường càng thêm sợ hãi, người này quả nhiên không phải là kẻ tầm thường mà cực kỳ hùng mạnh. Hắn sao có thể động đến loại người này? Diệp Mộng Oánh lại hỏi:
- Đĩa này đến từ đâu? Ai là kẻ đặt dụng cụ nghe lén trong phòng khách sạn của tôi?
- Không phải tôi, là Kim Điền.
Trần Tự Cường vội vàng dùng bút trả lời.
- Kim Điền là ai?
Diệp Mộng Oánh tiếp tục hỏi:
- Hắn ở đâu?
- Hắn là thám tử tư, tôi không biết hắn ở đâu, tôi chỉ biết số điện thoại của hắn.
Trần Tự Cường không dám giấu diếm, hắn ngoan ngoãn viết ra số điện thoại của Kim Điền.
Diệp Mộng Oánh lại hỏi thêm vài vấn đề, sau khi xác nhận Trần Tự Cường không giấu diếm điều gì thì nàng mới khẽ nói với Hạ Thiên:
- Xem ra không có vấn đề gì, chỉ cần tìm được tên thám tử tư kia là được.