- Vì sao lại không thể?
Quan Đình có chút mê hoặc vì điều này, không nỡ là một chuyện, nhưng không cam lòng lại là một chuyện khác.
- Tiểu Đình,có một số việc mà em không rõ ràng.
Tiền Đa Đa thở dài:
- Tất cả tài sản trên danh nghĩa là của anh, nhưng thực tế cũng không phải là như vậy.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Quan Đình không nhịn được phải hỏi.
Tiền Đa Đa dừng lại, hắn thở dài, chỉ lặng yên lái xe mà không nói gì.
- Cái gì mà không thể nói?
Quan Đình có chút mất hứng:
- Chúng ta sắp kết hôn, chẳng lẽ ngay cả em mà anh cũng không tin sao?
- Tiểu Đình, em đừng hiểu lầm, không phải anh không tin em.
Tiền Đa Đa vội vàng giải thích:
- Anh không muốn em vì chuyện này mà hao tổn tinh thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Nhưng bây giờ nếu anh không nói thì em sẽ hao tổn tinh thần.
Quan Đình cong miệng lên, nàng cũng không phải muốn biết bí mật gì, nhưng nàng cảm thấy Tiền Đa Đa không tín nhiệm mình, tất nhiên nàng có chút mất hứng.
Khi thấy Quan Đình như vậy thì Tiền Đa Đa có chút bất đắc dĩ, hắn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:
- Được rồi, Tiểu Đình, đáng lý ra anh định để sau này mới nói cho em biết, bây giờ em muốn biết thì anh cũng ó thể nói ra.
- Rốt cuộc có chuyện gì? Tiền không phải là của anh, chẳng lẽ là của Tiền gia các anh?
Quan Đình có chút vội vàng:
- Nhưng dù là của nhà anh, điều này cũng có thể tính là của anh.
Tiền Đa Đa lắc đầu nói:
- Tiểu Đình, số tiền kia không phải là của anh, cũng không phải là của anh. Thực tế thì không có quan hệ gì với Tiền gia, ngược lại chính anh cũng có chút tiền bên trong nhưng lại không nhiều. Thực tế thì trong vài chục tỷ đầu tư thì chỉ có vài tỷ thuộc về anh mà thôi.
- Vậy số tiền khác thuộc về ai?
Quan Đình càng nghe càng mơ hồ, đây không phải là tài sản của Tiền gia và Tiền Đa Đa, như vậy thuộc về ai?
- Số tiền kia thật ra không phải của một người, mà của rất nhiều người.
Tiền Đa Đa cũng không giấu, hắn bắt đầu giải thích kỹ với Quan Đình:
- Tiểu Đình, em nên biết ở thủ đô có rất nhiều người được coi là con nhà giàu, thực tế thì cuộc sống của bọn họ tốt hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng bây giờ kẻ có tiền rất nhiều, nhưng có tiền thì bọn họ cũng không bằng đám con nhà giàu kia.
- À, tôi biết rõ.
Quan Đình gật đầu, nàng cũng coi như là con nhà quan, từ nhỏ đến lớn không lo chuyện áo cơm, nhưng thật ra nếu nói có nhiều tiền thì chỉ là giả. Bình thường nàng tiêu xài không có vấn đề, nhưng khi đụng vào những xa xỉ phẩm thì thật sự khó thể mua nổi, điều ấy so ra vẫn kém những người bạn học có cha mẹ là kẻ giàu sang phú quý. Nàng biết những vị con nhà quan như mình mà có nhiều tiền, như vậy có hơn phân nửa là số tiền không sạch sẽ gì.
- Khi nhìn đám người con nhà giàu chơi ngôi sao người mẫu, đi vào những nơi cao cấp, vung tiền như rác, rất nhiều người sinh ra cảm giác không công bằng. Vì vậy có một số người thường trực tiếp hoặc gián tiếp giao thiệp với quan trường, rất nhiều người gặp may có được tiền.
Tiền Đa Đa tiếp tục nói:
- Tuy ngẫu nhiên cũng có vài vị con nhà quan vì sử dụng thủ đoạn bất chính mà bị giam, nhưng phần lớn lại không có chuyện gì, bọn họ sống tiêu dao tự tại, lợi dụng gia thế của mình để làm cho những hoạt động trên thương trường được thuận lợi.
- Đúng vậy, bố em cũng nói, ông ấy cũng nói như vậy. Đám quan viên bại hoại cũng làm ông ấy bất lực, chuyện này rất khó giải quyết.
Quan Đình có cảm xúc với vấn đề này.
- Đúng vậy, kết quả cuối cùng chính là đám người kia sống không an phận, bọn họ ăn nóng uống cay, thời gian trôi qua thoải mái vô cùng, mà những con cháu nhà quan thật sự không muốn bôi đen cha chú thì chẳng đưa đến phiền toái, phần lớn thời gian chỉ làm nhân viên nhà nước bình thường, tuy cuộc sống hơn hẳn đám người bình thường nhưng kém xa những kẻ có tiền khác.
Tiền Đa Đa thở dài:
- Những năm gần đây người thật thà luôn thua thiệt, có thể nói là có chí làm quan có gan làm giàu, đối với người bình thường là như thế, tất nhiên đối với đám con nhà quan ở thủ đô cũng là như thế.
Quan Đình tán thành với những lời nói của Tiền Đa Đa:
- Đúng vậy, thật thà luôn thua thiệt.
Quan Đình dừng lại một chút rồi cảm thấy kỳ quái:
- Nhưng những gì anh nói có liên quan gì đến số tiền kia?
- Anh cảm thấy người thật thà luôn bị hại là chuyện bất công, vì vậy năm xưa anh đã nghĩ thay đổi tình huống này, sau đó anh sáng lập công ty quỹ đầu tư, anh để bọn họ giao tiền cho anh, anh giúp bọn họ đầu tư, như vậy mỗi năm anh có thể cho bọn họ một khoản thu nhập lớn.
Tiền Đa Đa cuối cùng cũng nói ra điểm mấu chốt:
- Năm xưa bọn họ mỗi người đưa ra vài trăm ngàn hoặc vài triệu, tiền đến tay anh, anh cũng không làm cho bọn họ thất vọng. Số tiền đầu tư ban đầu là vài tỷ, bây giờ đã là vài chục tỷ, mỗi năm anh đều chia hoa hồng cho bọn họ, bây giờ bọn họ đã không thua kém gì đám con nhà giàu kia.
Quan Đình ngây người, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng:
- Ý anh là, số tiền kia của rất nhiều đám con nhà quan ở thủ đô?
- Đúng vậy!
Tiền Đa Đa gật đầu khẳng định:
- Bọn họ có người ít thì vài chục triệu, nhiều thì có vài tỷ ở chỗ anh. Tuy trên danh nghĩa tất cả đều là tiền của anh, nhưng thực tế mỗi người có bao nhiêu thì các anh biết rất rõ. Nhiều năm qua anh đều chia hoa hồng cho bọn họ, vì vậy mà bọn họ luôn tín nhiệm anh.
Tiền Đa Đa khẽ thở dài một hơi, sau đó hắn tiếp tục:
- Tiểu Đình, bây giờ em đã hiểu vì sao anh không muốn vung tiền ra rồi chứ?
- Em đã hiểu, nhưng anh thật sự bị bệnh, vậy phải làm thế nào?
Quan Đình đã hiểu rõ, bây giờ nàng càng thêm lo lắng.
- Trước đó khi anh thành lập công ty thì chỉ cảm thấy người thành thật không nên bị hại, nhưng bây giờ công ty đầu tư đã có danh dự rất tốt, cũng mang đến không ít lợi ích.
Vẻ mặt Tiền Đa Đa có chút ngưng trọng:
- Nếu công ty tiếp tục hoạt động bình thường thì chúng ta có được sự hậu thuẫn từ những cổ đông, bọn họ có bao nhiêu năng lượng? Điều này khó thể đánh giá. Nhưng nếu công ty xảy ra vấn đề, như vậy sẽ là hủy diệt Tiền gia.
Quan Đình không nói gì, nàng cũng không ngốc, tất nhiên nàng hiểu rõ điều này. Dù Tiền Đa Đa không nói rõ mỗi cá nhân có bao nhiêu tiền và có bao nhiêu người, nhưng chỉ cần phỏng đoán cũng có thể biết có hơn trăm người. Trên trăm quan viên trói thành một khối ở thủ đô, năng lượng to lớn, quả thật khó thể đánh giá.
- Tiểu Đình, dù anh thật sự bị bệnh, anh chỉ có thể tìm chỗ chết, cũng không thể chia một nữa tài sản công ty cho Hạ Thiên.
Tiền Đa Đa thở dài:
- Bây giờ anh chỉ trông mong làm sao mình không bị bệnh.
Quan Đình đột nhiên cảm thấy tâm tình không xong, sau đó nàng chợt nhớ đến một sự kiện;
- Đúng rồi, Hạ Thiên đã từng nói, anh vốn không có bệnh nhưng vì anh đi tìm bác sĩ mà sinh bệnh, có phải anh đã đi tìm bác sĩ nào đó không?