Hạ Thiên nói được làm được, hắn lấy ra hai cây ngân châm đâm lên người Đinh Trạch, người này lập tức mê man. Sau đó hắn lấy băng gạc quấn lên đầu và dùng tốc độ thần không biết quỷ không hay đưa Đinh Trạch về trại giam.
Mộc Hàm cũng không nói gì với những hành động của Hạ Thiên, nàng chỉ điện thoại cho Yêu Yêu, để nàng giám sát tình huống bên ngoài, tìm kiếm vị trí của Thái Bằng Trình. Tuy sự việc này không cần nhất thiết phải để Yêu Yêu làm, nhưng rõ ràng như vậy là tốt nhất.
- Chồng, chúng ta ở đây chờ hay trở về?
Mộc Hàm hỏi:
- Nếu Thái Bằng Trình thật sự chuẩn bị bỏ đi nhưng chưa ra khỏi thủ đô, như vậy Yêu Yêu chỉ mất nửa giờ là có thể tìm ra.
- Chúng ta ở đây chờ nửa giờ.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
... ....
Mười một giờ, sân bay quốc tế thủ đô.
Trong nhà chờ, một người đàn ông hơn ba mươi nhìn qua lớp kính thủy tinh, bên ngoài là đường băng, trên mặt hắn là nụ cười nhàn nhạt.
Bây giờ hắn tên là Đinh Trạch, nhưng vài giờ trước đó hắn có một cái tên khác, là Thái Bằng Trình. Hắn còn có một biệt hiệu là Thái Tử, là Thái Tử cao cao tại thượng.
Mười năm trước thật ra Thái Bằng Trình là một người rất bình thường, lúc đó cha hắn chỉ là một phó chủ tịch huyện, dù đối với rất nhiều người thì con của một phó chủ tịch huyện đã tương đối uy phong, gia thế nhà hắn cũng làm cho người ta hâm mộ. Nhưng hắn biết rõ nếu mình rời khỏi huyện Lâm Giang thì con của một phó chủ tịch chẳng đáng là gì, đặc biệt là ở thủ đô, hắn chẳng là thứ gì.
Thật ra Thái Bằng Trình vốn chẳng có gì liên quan đến thủ đô, mãi đến lúc hắn có được một người bạn học từ thủ đô, người bạn này rất có danh vọng ở thủ đô, nhưng lại phạm vào chút chuyện, lại không muốn đi nước ngoài, kết quả là bị đưa đến Giang Hải.
Vì người bạn này mà Thái Bằng Trình tiếp xúc thuốc phiện, cũng thấy được uy lực của thuốc phiện. Sau đó hắn phát hiện có thể dùng nó để khống chế ý nghĩ của người khác, cũng ép đối phương hành động theo ý mình. Như vậy địa vị của hắn cũng nước lên thuyền lên, dù ở thủ đô cũng có chút danh tiếng.
Nhưng Thái Bằng Trình vẫn lựa chọn phương án rời khỏi thủ đô trở về huyện Lâm Giang, hắn thành lập vương quốc thuộc về mình, hắn là quốc vương ở Lâm Giang, hắn muốn làm gì đều thỏa mãn, hắn muốn ở lại trong vương quốc của mình cả đời.
Nhưng một người đột nhiên xuất hiện và không mất nhiều công sức đã phá hủy vương quốc của Thái Bằng Trình, làm hắn không thể không chạy khỏi Lâm Giang, về thủ đô.
Một người đã từng là quốc vương thì sẽ không chịu làm quý tộc bình thường, Thái Bằng Trình cũng vậy, vì thế sau khi hắn về thủ đô thì lập tức hành động gióng trống khua chiêng. Hắn muốn thành lập vương quốc của mình ở thủ đô, nhưng hắn không ngốc, hắn biết thủ đô không giống như ở địa phương, hắn khong thể thành lập một vương quốc phong bế như ở Lâm Giang. Nhưng hắn có thể thành lập vương quốc hắc đạo, hắn có thể làm hoàng đế hắc đạo.
Sự việc vốn rất thuận lợi, đáng tiếc là người kia lại xuất hiện, lại phá hủy giấc mộng của Thái Bằng Trình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thái Bằng Trình lại trốn thoát, thậm chí không tiếc thay đổi dung nhan để tránh mặt đối phương, nhưng người ta lại tìm được hắn, giao hắn cho cảnh sát.
Đã có lúc Thái Bằng Trình rất hận người kia, nhưng đến bây giờ hắn chỉ còn lại sự sợ hãi, hắn không dám có ý nghĩ trả thù, hắn chỉ hy vọng có thể trốn đi thật xa. Vì vậy sau khi hắn chạy thoát trong tay người kia một lần nửa, hắn quyết định tránh mặt ra ngoài.
- Hạ Thiên, tao không trêu vào mày, chẳng lẽ không sống được sao?
Thái Bằng Trình thầm nghĩ, hắn sẽ lập tức bay đi Canada, hắn không tin Hạ Thiên có thể bay đến đó bắt được mình.
Lúc này trong đầu Thái Bằng Trình có chút đắc ý, những năm nay đầu óc mới là thứ đáng giá nhất, dù Hạ Thiên y thuật cao siêu, dù công phu lợi hại thì cũng chẳng lợi hại bằng cái đầu của Thái Bằng Trình hắn. Chẳng phải hắn đã đơn giản chạy thoát sao? Đến khi hắn lên máy bay, dù Hạ Thiên biết thì cũng không còn cách nào chạy theo được nữa.
- Với bản lĩnh của ta, dù đến nơi đâu cũng có thể Đông Sơn tái khởi.
Thái Bằng Trình rất tự tin như vậy, hơn nữa khi Hạ Thiên rời khỏi thủ đô thì hắn sẽ quay về, đến lúc đó thủ đô vẫn là thiên hạ của hắn.
- Hành khách đi Toronto xin chú ý, bây giờ chuyến bay bắt đầu đăng ký... ....
Một giọng điệu ngọt ngào truyền vào trong tai Thái Bằng Trình, tiếng nói này thật sự như tiếng trời.
Thái Bằng Trình xoay người, nụ cười trên mặt chợt cứng lại, vì hắn thấy hai người một nam một nữ, người đàn ông nhìn có vẻ bình thường kia lại chính là cơn ác mộng của hắn, là Hạ Thiên.
Thái Bằng Trình há hốc miệng, hắn muốn nói gì đó nhưng đáng tiếc là Hạ Thiên không cho một cơ hội nào, hắn bổ nhào đến trước mặt Thái Bằng Trình, rồi dùng tốc độ mà mắt thường khó thể nhìn thấy để đâm Thái Bằng Trình một châm. Thái Bằng Trình chỉ cảm thấy đầu óc u tối, sau đó bất tỉnh.
Hạ Thiên dùng một tay nắm lấy Thái Bằng Trình, tay kia ôm Mộc Hàm, hắn hóa thành một bóng người nhàn nhạt chạy ra ngoài. Sau đó hắn chạy đến chiếc Audi A7 của Mộc Hàm, toàn bộ quá trình không làm kinh động đến người nào ở sân bay.
- Lúc này chú chạy không thoát được rồi.
Hạ Thiên nhìn Thái Bằng Trình đã hôn mê rồi lầm bầm.
- Chồng, kế tiếp giao cho tôi, tôi sẽ đưa hắn đến thành phố Giang Hải ngay trong đêm nay, chỉ cần câu liên lạc với bên kia để bọn họ tiếp người là được.
Mộc Hàm vừa lái xe vừa nói.
- Được, tôi sẽ điện thoại cho cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên gật đầu nói.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, Mộc Hàm trực tiếp lái xe đưa Thái Bằng Trình đến căn cứ Địa tổ, sau đó nàng thông qua sân bay quân dụng mà tực tiếp tiễn bước Thái Bằng Trình. Vài giờ sau Thái Bằng Trình được đưa đến thành phố Giang Hải, bị cảnh sát tỉnh Bình Hải nhốt lại.
Khoảnh khắc này đám cảnh sát thủ đô còn cho rằng Thái Bằng Trình đang bị nhốt trong trại giam, đối với bọn họ thì chẳng biết gì cả.
- Vợ, cũng là chị làm việc thì tôi an tâm.
Sau khi Lãnh Băng Băng gọi điện thoại xác nhận thì Hạ Thiên cũng yên lòng, cuối cùng hắn cũng hoàn thành nhiệm vụ mà vợ cảnh sát tỷ tỷ giao phó.
Hạ Thiên quyết định ban thưởng cho Mộc Hàm, vì vậy cả buổi tối hắn đều ban thưởng cho nàng, cho nàng nhiều cơ hội lên đỉnh phong.
- Chồng, thôi được rồi, hôm nay quá đủ rồi.
Khi đến sáng thì Mộc Hàm đã không thể nào chịu nổi cách ban thưởng của Hạ Thiên, nàng bắt đầu năn nỉ:
- Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, từ đêm nay tôi phải canh giữ căn cứ, đề phòng có chuyện bất ngờ.
Hạ Thiên cuối cũng buông tha Mộc Hàm, sau đó hắn ôm nàng ngủ. Hắn ngủ một ngày, mãi đến lúc chạng vạng tối mới tỉnh lại.