- Diệp đại ca, tôi cũng không biết là ai.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Tôi chỉ biết đối phương là một trung y rất cao minh, am hiểu sâu thuật châm cứu.
- Trung y cao minh sao?
Diệp Thiếu Hùng gật đầu:
- Bây giờ trung y cao minh cũng không nhiều, vì vậy khá dễ tìm.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Này, Diệp đại ca, nếu anh phát hiện ra một người họ Âm thì nên chú ý đặc biệt.
- Họ Âm sao?
Diệp Thiếu Hùng chợt kinh ngạc.
- Không sai, chính là âm trong âm dương.
Hạ Thiên nói:
- Nếu Diệp đại ca phát hiện ra đối tượng hoài nghi thì nên nói cho tôi biết.
- Được, đến khi tôi tìm ra mục tiêu hoài nghi thì sẽ lập tức thông báo cho cậu.
Diệp Thiếu Hùng gật đầu đồng ý:
- Tôi vào trước, cậu cũng đi đi, nếu không Nhị thúc tôi biết cậu còn lêu lổng ở bên ngoài, sợ rằng sẽ gây náo loạn. Tuy tôi không sợ ông ta nhưng rất phiền phức.
Hạ Thiên nói vài câu đơn giản với Diệp Thiếu Hùng rồi ngồi lên xe mười sáu chỗ cho Hắc Tam chạy về cửa hàng hoa. Trên đường về hắn nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, tất nhiên là thúc hắn đi qua, vì vậy mà Hạ Thiên cũng không dừng lại ở cửa hàng hoa, hắn ôm một bó hoa bách hợp rồi đi đến khu dân cư Danh Điển.
Vì bận rộn qua lại nên khi đến nhà của Liễu Vân Mạn thì đã hơn bốn giờ, sau khi tặng hoa cho Liễu Vân Mạn như ngày thường thì Hạ Thiên phát hiện trong nhà có thêm một thiếu niên mười bảy mười tám tuỏi.
Thiếu niên này rất lịch sự, có đeo một cặp kính, cao ngang với Hạ Thiên nhưng hơi gầy, thiếu chút nữa thì có thể so sánh với em gái gầy như cây sậy của Liễu Vân Mạn.
- Hạ Thiên, đây là em họ Liễu Lập Chí của tôi.
Liễu Vân Mạn giới thiệu với Hạ Thiên, sau đó nàng nhanh chóng quay sang nói với Liễu Vân Chí:
- Mau chào hỏi anh ấy đi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Chào anh rể.
Liễu Lập Chí chào Hạ Thiên một cách khá thận trọng.
Liễu Vân Mạn đỏ mặt:
- Tiểu Chí, ai nói cậu chào Hạ Thiên như vậy?
- Là chị Hai nói.
Liễu Lập Chí rõ ràng vẫn còn là thiếu niên, hắn lập tức bán rẻ Tiểu Anh.
- Rất tốt, anh thích cách gọi đấy.
Hạ Thiên rất vừa lòng với cách xưng hô như vậy:
- Được rồi, trước tiên tôi chữa bệnh cho cậu cái đã.
Trước lạ sau quen, có tình cảnh vui vẻ trước đó nên Hạ Thiên càng dễ dàng ra tay, cộng thêm vấn đề bệnh tình của Liễu Lập Chí còn nhẹ hơn Tiểu Anh, vì vậy Hạ Thiên còn chưa mất một phút đồng hồ đã giải quyết xong.
- Cám ơn anh rể!
Sau khi ba người quay lại phòng khách thì Liễu Lập Chí nói lời cảm tạ với Hạ Thiên.
- Tiểu Chí, bây giờ cũng đã tan học rồi phải không?
Liễu Vân Mạn hỏi.
- Vâng, chị lớn, em về nhà trước.
Liễu Lập Chí lập tức đứng lên.
- Tiểu Chí, đợi một lát nữa chị đưa em về.
Liễu Vân Mạn vội vàng nói.
- Không cần, chị lớn, chị cứ ở lại với anh rể, em ngồi xe buýt về là được.
Liễu Lập Chí lắc đầu nói.
- Được rồi.
Liễu Vân Mạn cũng không muốn cưỡng cầu.
Liễu Lập Chí đi rất nhanh, mà lúc này Hạ Thiên lại rất thỏa mãn biểu hiện của đối phương, đúng là một cậu bé hiểu ý, biết sáng tạo thế giới cho Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn.
Bầu không khí trong phòng khách chợt trở nên yên tỉnh, hơn nữa còn yên tĩnh đến mức dị thường.
Liễu Vân Mạn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vì ánh mắt Hạ Thiên cứ nhìn chòng chọc vào người nàng, ánh mắt như muốn lột trần người khác. Tuy nàng đã có suy tính ủy thân cho hắn, nhưng dù sao hai người cũng chỉ quen biết một thời gian ngắn, hai bên cũng không có cảm tình gì nhiều, vì thế hắn nhìn chằm chằm làm nàng không thích ứng.
- Hạ Thiên, tối nay ở lại dùng cơm nhé?
Liễu Vân Mạn đã không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Hạ Thiên, nàng lập tức mở miệng đánh tan bầu không khí quái dị lúc này.
- Được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý.
- Tôi ra ngoài mua thức ăn, cậu ở nhà chờ nhé.
Liễu Vân Mạn lập tức muốn thoát khỏi nhà.
- Chị Vân Mạn, tôi cùng đi với chị.
Hạ Thiên cũng không muốn buồn bực ngồi ở nhà một mình.
Vì vậy mà kế hoạch của Liễu Vân Mạn lập tức thất bại, nàng phải cùng đến siêu thị với Hạ Thiên.
Bên cạnh khu dân cư có một siêu thị, lúc này Liễu Vân Mạn cảm thấy khó khăn, vì nàng đột nhiên nhớ ra mình chỉ biết pha mì mà chẳng biết nấu món gì.
Liễu Vân Mạn nhìn qua hai kệ mì ăn liền mà cảm thấy dở khóc dở cười, mình đúng là điên khùng, sao lại muốn giữ Hạ Thiên lại dùng cơm? Chẳng lẽ muốn nấu mì cho hắn sao?
Đúng lúc Liễu Vân Mạn khó xử thì chuông điện thoại chợt vang lên, Liễu Vân Mạn lấy điện thoại ra xem mà không khỏi thở phào một hơi, cô cô ơi là cô cô, cô đúng là người tốt.
- Cô cô à, cô muốn tìm cháu nói chuyện sao?
Liễu Vân Mạn lập tức nhấn nút nghe và nói ngay. Đây là cô cô đã hôn mê hơn vài chục năm, bây giờ có hơi tách rời khỏi xã hội, sau khi học được cách dùng điện thoại thì rãnh rổi sẽ điện thoại "tám chuyện" với nàng.
- Đúng vậy.
Liễu Mộng cười khẽ trong điện thoại:
- Cô đang ở trước cửa, sao cháu không có nhà?
- Sao?
Liễu Vân Mạn lập tức kinh hoàng:
- Cô cô, cô đang ở đâu?
- Cô đang ở khu dân cư Danh Điển đây này.
Liễu Mộng trả lời.
- À, cô cô chờ một chút, cháu sẽ quay lại ngay.
Liễu Vân Mạn lập tức kinh ngạc, đã nhiều năm cô nàng chưa ra khỏi cửa, sao bây giờ lại chạy được đến đây?
Liễu Vân Mạn cúp điện thoại mà kéo Hạ Thiên chạy đi:
- Chúng ta về nhà, cô cô đang đợi trước cửa, lát nữa chúng ta ra ngoài dùng cơm.
Liễu Vân Mạn chỉ lo chạy về phía trước mà không thấy vẻ mặt vui sướng của Hạ Thiên ở phía sau.
Một lúc sau thì Hạ Thiên đã gặp lại Liễu Mộng, lúc này nàng không mặc đồ ngủ, trên người là một bộ váy dày màu trắng khá giống như kiểu mà Liễu Vân Mạn thường mặc. Bộ váy dài đến cẳng chân, Liễu Mộng cũng không tranh điểm mà vẫn cực kỳ xinh đẹp thoát tục giống như tiên nữ.
Gương mặt của Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn có bảy phần tương tự, hai người đứng chung một chỗ, nếu chỉ đơn thuần nhìn gương mặt thì Liễu Mộng trông còn trẻ hơn, tất nhiên người ta sẽ cho rằng nàng là em của Liễu Vân Mạn. Nếu xem dáng người thì Liễu Mộng lại càng trưởng thành hơn, vài chục năm hôn mê nhưng thân thể không ngừng phát dục, tất nhiên cực kỳ trưởng thành.
Hai người đều mặc váy trắng, khí chất có chút tương đương, đều xuất trần thoát tục. Tất nhiên nếu so sánh kỹ lưỡng thì Liễu Mộng nhìn qua có vẻ không nhuốm khói lửa nhân gian làm người khác cảm thấy không thực tế, mà Liễu Vân Mạn thì chân thật hơn.
- Tiểu bại hoại, cậu cũng ở đây sao?
Liễu Mộng thấy Hạ Thiên thì rất vui sướng.
- Chị Mộng, chị đến tìm tôi sao?
Hạ Thiên tiến về phía Liễu Mộng, khí tức trên người nàng thu hút hắn, hắn nhịn không được phải ôm nàng vào lòng rồi hôn lên môi.
- Tiểu bại hoại, không được lén hôn chị!
Liễu Mộng lại hờn dỗi, nàng cũng ôm lấy Hạ Thiên, tất nhiên khí tức trên người Hạ Thiên cũng hấp dẫn nàng.
Liễu Vân Mạn ở bên cạnh thiếu chút nữa đã hóa đá:
- Cô cô, Hạ Thiên, hai người, hai người thế nào... ....
- Tiểu bại hoại, có phải tối đến cậu ngủ lại ở đây không?
Liễu Mộng lại hỏi:
- Chị muốn ngủ với cậu.
Liễu Vân Mạn nghe thấy Liễu Mộng nói như vậy thì lảo đảo thiếu chút nữa té xuống đất. Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Chị Mộng, tôi không ngủ ở đây, nhưng chị có thể theo tôi sang bên kia ngủ.
Hạ Thiên thật ra cũng muốn ngủ với Liễu Mộng, chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ thì tốc độ tu luyện băng hỏa linh khí sẽ được thúc đẩy nhanh hơn.
- Sao cũng được, dù sao thì cậu đi đâu chị sẽ theo đó, chị muốn theo cậu.
Liễu Mộng cười hì hì nói:
- Tiểu bại hoại, sau này cậu phải nuôi chị nhé?
- Không có vấn đề.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, đây là vợ hắn, phải nuôi chứ?
- Này, cô cô, Hạ Thiên, hai người vào nhà trước đi.
Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng mở cửa ra, nàng dùng giọng mất hết sức lực nói.
Liễu Mộng cười hì hì kéo Hạ Thiên vào phòng, Liễu Vân Mạn đóng cửa lại, sau đó ngồi trên ghế sa lông mà dùng tay xoa đâu, đúng là đau đầu.
- Cô cô, cô có thể nói cho cháu biết, khi Hạ Thiên chữa bệnh cho cô thì có chuyện gì xảy ra?
Liễu Vân Mạn khẽ xoa đầu hỏi, nàng biết rõ sau khi cô tỉnh lại thì đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt Hạ Thiên, nói cách khác thì trước đó bọn họ chỉ tiếp xúc một lần duy nhất. Nhưng sau khi Hạ Thiên chữa bênh thì bây giờ quan hệ giữa hai người đã thân mật như vậy, chắc chắn có liên quan đến lần chữa bệnh trước đó.
Khi hỏi vấn đề này thì Liễu Vân Mạn cũng khong nhịn được phải nhìn Hạ Thiên, trong lòng có chút tức giận. Trách không được vì sao hắn bắt mọi người chạy ra và đóng cửa lại, thì ra muốn làm bậy với cô cô, sắc lang này đúng là quá đáng.
- Cũng không có gì, tiểu bại hoại này thừa dịp cô không thể phản đối mà biến cô thành vợ, sau đó cô cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi.
Liễu Mộng hời hợt nói.
- Cái gì?
Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
- Sao cậu có thể như vậy? Cô cô hôn mê bất tỉnh mà cậu dám làm bậy, cậu...Cậu...Đây rõ ràng là cưỡng dâm.
- Cưỡng dâm?
Hạ Thiên cảm thấy rất oan uổng, hắn chỉ hôn Liễu Mộng mà thôi, có nghiêm trọng như vậy sao?
- Phì!
Liễu Mộng chợt cười thành tiếng:
- Tiểu Mạn, cháu hiểu lầm rồi, tiểu bại hoại này tuy xấu nhưng cũng còn chưa hư hỏng như vậy.
- Cô cô, cô nói Hạ Thiên đã làm gì mình?
Liễu Vân Mạn có chút chóng mặt:
- Cô cô, cô có thể nói rõ một chút, rốt cuộc có chuyện gì phát sinh?
- Được rồi, để cô nói cụ thể.
Liễu Mộng cười hì hì, sau đó nàng nói rõ những gì đã xảy ra.
Cuối cùng Liễu Mộng lại hỏi:
- Tiểu Mạn, cháu nói xem tiểu bại hoại này có phải là xấu lắm không? Biết rõ cô không thể lắc đầu mà cứ nói như vậy, cô sao có thể tránh khỏi tình cảnh làm vợ hắn?
Liễu Mộng nghe những chuyện đã xảy ra mà trong lòng cuối cùng cũng có chút dễ chịu, nhưng nàng vẫn không hiểu:
- Cô cô, cậu ấy chỉ hôn cô mà thôi, cần gì phải làm vợ cậu ấy?
- Nhưng cô thích mùi của hắn.
Liễu Mộng cười hì hì:
- Thật ra tiểu bại hoại nói không sai, cô và cậu ấy có cùng thể chất, hai chúng ta ở cùng một chỗ là điều đương nhiên, vì vậy cô quyết định sau này sẽ làm vợ cậu ấy.
Liễu Vân Mạn không còn gì để nói, nhưng nàng cũng cảm thấy có chút khó khăn, cô cô làm vợ Hạ Thiên, còn nàng? Nàng phải làm người tình của hắn sao?
"Không biết có nên nói với cô cô về hiệp nghị giữa mình và hắn không nhỉ?"
Trong lòng Liễu Vân Mạn bùng lên ý nghĩ này, nhưng nàng cảm thấy với tác phong sắc lang của Hạ Thiên thì cơ hội xoay chuyển là quá nhỏ.
- Đúng rồi, cô cô, sao cô đi đến đây được?
Liễu Vân Mạn quyết định không quan tâm đến vấn đề đau đầu kia nữa.