Thạch Trường Canh giải thích một lượt cho Vân Thanh trong điện thoại, sau đó nàng mới biết được sự việc quả nhiên có chút phiền toái.
Khi Vân Thanh và Hạ Thiên đang cờn dây dưa ở khách sạn thì Mạnh Tiến Tài đã làm công tác với Ba Sơn, nhưng khi thấy Mạnh Tiến Tài càng xem trọng mình thì Ba Sơn càng kiêu ngạo. Dù Mạnh Tiến Tài đã nói những lời hữu ích nhưng Ba Sơn vẫn muốn Hạ Thiên và Vân Thanh phải cùng nhau đến trước mặt hắn cầu xin mới được. Điều này còn chưa tính, Ba Sơn còn phải xem thành ý xin lỗi của bọn họ, như vậy mới quyết định có nên tha thứ hay không.
Ba Sơn nói nếu chính quyền huyện Mộc Dương không làm được điều này thì hắn sẽ lập tức bỏ đi, còn nói sẽ ra ngoài tuyên truyền trị an ở Mộc Dương cực kỳ kém cỏi, cho người ta khỏi đến đây đầu tư. Hắn còn nói mình sẽ thông báo cho tất cả đạo diễn trong nước, sẽ để cho bọn họ đè ép huyện Mộc Dương, dù là ai cũng không thèm đến đây làm phim.
Tuy nghe qua những lời này có chút quá phận nhưng thực tế Mạnh Tiến Tài vẫn sợ hãi, nếu sự việc huyên náo như vậy thì hắn nhất định sẽ khó thể nào báo cáo công tác.
Mạnh Tiến Tài rơi vào đường cùng chỉ phải tìm Thạch Trường Canh, hy vọng Thạch Trường Canh có thể nghĩ ra biện pháp. Khi Vân Thanh điện thoại cho Thạch Trường Canh, Thạch Trường Canh cũng đang khổ sở vì vấn đề này.
- Chú Thạch, các người chưa ký hợp đồng làm phim với Ba Sơn sao?
Vân Thanh không nhịn được phải hỏi.
- Chú đã hỏi rồi, còn chưa ký.
Thạch Trường Canh có chút bất đắc dĩ:
- Nghe nói là đến đây mới ký, nhưng bây giờ có chuyện như vậy, sợ rằng chú cũng hoài nghi Ba Sơn kia đang cố ý như thế với mục đích vòi tiền.
- Chú Thạch, cháu thấy các chú cũng không cần phải sợ người này, bây giờ có rất nhiều đạo diễn, tên Ba Sơn này cháu đã từng nghe qua, hình như không phải đạo diễn gì nổi tiếng.
Vân Thanh suy nghĩ rồi nói:
- Dù hắn ta thật sự không làm, chúng ta đi tìm đạo diễn khác là được.
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Thạch Trường Canh có chút bất đắc dĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Chú Thạch, xấu hổ quá, thật ra cháu cũng có thể xin lỗi người kia, nhưng Hạ Thiên sợ rằng sẽ không đồng ý.
Vân Thanh áy náy nói, tuy nàng chưa tính là hiểu rõ Hạ Thiên, nhưng nàng biết người này sẽ chẳng bao giờ xin lỗi ai, nếu thật sự bảo hắn xin lỗi, nói không chừng sẽ đánh cho Ba Sơn kia một trận.
Đúng lúc này Hạ Thiên lại mở miệng:
- Chị Vân Thanh, thật ra tôi tình nguyện đi xin lỗi.
- Sao?
Vân Thanh chợt sững sờ, sau đó nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Cậu nói thật sao?
- Tất nhiên là sự thật.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Chị Vân Thanh, chị xem tôi có bao giờ gạt chị đâu?
Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, khoảnh khắc này nàng cũng không biết người này nói thật hay đùa.
- Chị Vân Thanh, bây giờ chúng ta sẽ đi xin lỗi Ba Sơn.
Hạ Thiên ra vẻ rất vội vàng.
- Cậu đổi tính khi nào vậy?
Vân Thanh có chút không nghĩ ra.
- Chị Vân Thanh, tôi nào có đổi cái gì, vẫn là họ Hạ thôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Khoảnh khắc này Vân Thanh cảm thấy dở khóc dở cười, nàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Được rồi, tôi tin tưởng cậu một lần.
Lầu một khách sạn Đông Thăng.
Mạnh Tiến Tài đang mở tiệc chiêu đãi Ba Sơn và các nhân viên đài truyền hình, tất nhiên Dương San và Nhạc Dương cũng nằm trong hàng ngũ được chiêu đãi.
Dương Ngọc Quyên liên tiếp mời rượu Ba Sơn, nàng là người có bộ dạng khá tốt, công phu quan hệ cũng tốt, điều này làm cho Ba Sơn khá vui sướng, cũng uống không ít rượu.
Nhưng Ba Sơn có vẻ uống được khá nhiều, hắn không say, Dương Ngọc Quyên thì hai gò má đỏ hồng, có lẽ sắp không nhịn được.
- Dương San, khi nào thì chúng ta đến Thanh Phong Sơn?
Nhạc Dương rõ ràng không thích tình cảnh này, nàng kéo Dương San rồi khẽ hỏi.
- Mình cũng không biết.
Dương San cũng không biết chuyện này.
- Nếu không bạn hỏi chị họ xem?
Nhạc Dương chỉ chỉ vào Dương Ngọc Quyên đang sắp say đến nơi.
Dương San có chút chần chừ:
- Chị ấy gióng như đã uống khá nhiều, nếu không để đó chút nữa rồi hỏi.
- Lát nữa chị ấy sẽ say mất.
Nhạc Dương bĩu môi:
- Thôi được, để mình hỏi giúp bạn, trực tiếp hỏi chủ tịch Mạnh.
Nhạc Dương rất nóng sốt, nàng quay đầu nhìn Mạnh Tiến Tài rồi mở miệng hỏi:
- Chủ tịch Mạnh, chúng ta rốt cuộc khi nào mới đi quay phim? Tôi và Dương San xin nghỉ quay về, không thể chậm trễ thời gian mãi được, ngày hôm qua chúng tôi đã đến, bây giờ còn ở lại đây, khi nào mới đi Thanh Phong Sơn?
- Sinh viên Nhạc Dương, là thế này, chúng tôi tính toán hôm nay cho mọi người nghỉ một ngày, ngày mai sẽ quay. Em cũng đừng gấp, không mất quá nhiều thời gian đâu.
Mạnh Tiến Tài vội vàng giải thích.
- Ngày mai có thể đi sao?
Nhạc Dương lo lăng hỏi một câu.
- Yên tâm, nhất định là có thể.
Mạnh Tiến Tài dùng lời thề sắt son đảm bảo.
Đúng lúc này Ba Sơn lại dùng giọng quái dị nói:
- Chủ tịch Mạnh, ngày mai các anh có thể đi, nhưng tôi thì chưa chắc có thể đi.
Mạnh Tiến Tài lập tức có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút căm tức, chẳng phải chỉ là một đạo diễn thôi sao? Có cần phải như vậy không? Dù sao hắn cũng là một phó chủ tịch huyện, ít nhiều cũng phải nể mặt nhau chứ?
Mạnh Tiến Tài tuy có chút căm tức nhưng vẫn ráng nín nhịn không nổi giận, nhưng Nhạc Dương lại buồn bực hỏi một câu:
- Vì sao? Ông là đạo diễn, ông không đi thì chúng tôi ở đây làm gì? Không phải đến để quay phim sao?
- Vấn đề an toàn của tôi ở khách sạn không được đảm bảo, nếu bây giờ đến vùng hoang sơ thì khó nói, sợ rằng sẽ mất mạng.
Ba Sơn khẽ hừ một tiếng, hắn cũng rất bất mãn với Mạnh Tiến Tài. Vị phó chủ tịch này luôn mồm nói sẽ xử lý tiểu tử khốn nạn kia, nhưng bây giờ còn chưa làm việc cho rõ ràng, giống như có ý muốn lừa đảo hắn.
- Yên tâm, thằng ngu như ông sẽ chẳng mất mạng ở vùng núi, ông căn bản không cần vào.
Một âm thanh lười biếng vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một nam một nữ đi đến, là Hạ Thiên và Vân Thanh.
- Mày nói gì?
Ba Sơn tức giận đứng lên, hắn dùng giọng căm tức nói.
Mạnh Tiến Tài thầm kêu không ổn, xem ra mâu thuẫn khó thể điều hòa.
Vân Thanh lúc này cũng ngẩn ngơ, nàng vội vàng nhéo Hạ Thiên rồi nói:
- Này, không phải cậu nói đến đây xin lỗi hắn sao?
- Đúng vậy, tôi đến xin lỗi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói, sau đó hắn vẫy tay với Ba Sơn:
- Này, anh đi ra, tôi muốn xin lỗi anh.
- Bây giờ biết rõ phải xin lỗi rồi sao?
Ba Sơn cười lạnh một tiếng, hắn đi về phía Hạ Thiên:
- Nhưng đã quá muộn, dù mày có xin thì anh cũng không thứ lỗi...Á...
Ba Sơn kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài, hắn nện lên vách tường rồi chảy xuống đất, một tiếng rên rỉ đau khổ vang lên, hắn muốn đứng lên nhưng không thể làm gì được.
Mọi người trợn mắt há mồm, Hạ Thiên thì phủi tay hời hợt:
- Ngu ngốc, xin lỗi hả, anh cho chú biết, loại như chú rất cần ăn đòn.
Vân Thanh lập tức hết chỗ nói, thì ra không phải là xin lỗi, là cho đòn.