Khi thấy Hạ Thiên không coi trọng thì Vân Thanh cũng không muốn nói thêm, thật ra trước đó nàng cũng không để ý đến vụ án này, vì tình huống vụ án rất đơn giản, chỉ cần làm giám định bút tích thì có thể giám định hợp đồng là thật hay giả, có thể nói là thắng bại rõ ràng.
Tất nhiên bây giờ đối phương rút đơn kiện cũng làm Vân Thanh cảm thấy bất ngờ, nhưng đối với nàng thì đó dù sao cũng là tin tốt, dù sao lần này tỉ lệ bên nàng sẽ thua kiện là rất lớn.
Sự việc này đối với Vân Thanh chỉ là chuyện nhỏ xen vào, nàng lập tức vứt sang một bên. Bây giờ nàng lo lắng nhất chính là chuyện Hạ Thiên đánh Ba Sơn, nếu chuyện này náo loạn lớn thì chỉ sợ sẽ chẳng phải là chuyện tốt với cả Hạ Thiên và cục trưởng cục công an huyện Mộc Dương Thạch Trường Canh.
- Tôi phải điện thoại cho chú Thạch.
Vân Thanh suy nghĩ rồi nói.
Vân Thanh bấm số Thạch Trường Canh, nhưng điện thoại không nối thông, cũng không phải Thạch Trường Canh không bắt máy hay tắt máy, hắn đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó.
Vân Thanh gọi vài lần đều nhận được lời nhắc máy bận, cuối cùng nàng cũng không tiếp tục.
- Chị Vân Thanh, đừng điện thoại nữa, chúng ta về làm chút chuyện vui vẻ thôi.
Hạ Thiên ôm Vân Thanh, bàn tay bắt đầu vuốt ve trên cặp mông lớn của nàng.
- Đừng làm rộn, còn có chuyện chính.
Vân Thanh có chút bất đắc dĩ, người này chỉ biết làm mỗi chuyện đó thôi sao?
- Chị Vân Thanh, đây là việc chính.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời, tay còn lại đã đưa lên ngực Vân Thanh.
- Giữa ban ngày đừng làm rộn.
Lần này Vân Thanh không tiếp tục để mặc người này làm bậy:
- Trước tiên cậu hãy nghe tôi nói, tôi có biện pháp giải quyết chuyện này, để cậu và chú Thạch không dính phải phiền toái.
- Chị Vân Thanh, trước đó chúng ta yêu nhau vào buổi trưa, không phải là ban ngày sao?
Hạ Thiên dùng giọng khó hiểu phản bác một câu, hắn không có hứng thú với những biện pháp giải quyết phiền toái, vì hắn không cảm thấy mình có phiền toái gì cả.
- Cậu còn như vậy tôi sẽ tức giận.
Vân Thanh có chút tức giận:
- Cậu cả ngày chỉ biết lên giường thôi sao? Cậu còn nói rất tốt với tôi, đây là tốt với tôi sao?
- Đúng vậy, chị Vân Thanh, tư thái của chị rất mê người.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội, nhưng lúc này động tác tay của hắn đã dừng lại.
- Trước tiên phải giải quyết phiền toái phía Ba Sơn, rốt cuộc cậu có muốn nghe biện pháp của tôi không?
Giọng điệu của Vân Thanh có chút hòa hoãn, nàng phát hiện mình không nên thuận theo Hạ Thiên, nếu không nàng ở cùng với hắn, phần lớn thời gian chỉ ở trên giường mà thôi.
- Được rồi, chị Vân Thanh, chị có biện pháp gì?
Hạ Thiên cuối cùng cũng thỏa hiệp, vì hắn biết cần phải làm cho vợ vui.
Giọng điệu của Vân Thanh cuối cùng cũng trở nên dịu dàng:
- Cậu còn nhớ người phụ nữ trước đó lên giường với Ba Sơn chứ?
- À, chị đã nói đó là Liễu Hà, nhưng cô ta thế nào?
Hạ Thiên hỏi ngược lại:
- Chị Vân Thanh, sao chị lại biết cô ta?
- Thật ra tôi và Liễu Hà cũng không tính là quen biết sâu, trước đó tôi biết cô ta cũng vì Lê San.
Vân Thanh dùng giọng trầm thấp nói, nghĩ đến Lê San làm nàng cảm thấy thương tâm. Nhưng nàng cũng không khỏi nhớ đến một vấn đề, nhờ sự hỗ trợ của Hạ Thiên mà nàng mới tìm ra lý lẽ cho Lê San, cũng bắt hung thủ giết hại Lê San phải đền tội.
Vân Thanh trầm mặc vài giây rồi tiếp tục nói:
- Lê San và Liễu Hà cùng là người dẫn chương trình đài truyền hình, cũng là người cạnh tranh trực tiếp với nhau, quan hệ của cả hai rất kém. Nhưng cuối cùng Lê San chiến thắng trong cạnh tranh, Liễu Hà coi như bị Lê San đuổi khỏi đài truyền hình Giang Hải. Nhưng Liễu Hà cũng coi như có bản lĩnh, sau khi rời khỏi đài truyền hình Giang Hải thì cũng không biết dùng biện pháp gì mà tiến vào đài truyền hình tỉnh, hơn nữa bây giờ xem ra phát triển rất tốt.
- À, tôi biết người phụ nữ đó đã ngủ với rất nhiều đàn ông.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
- Liễu Hà có chồng, hơn nữa tôi cũng biết chồng cô ta, tuy không quá quen nhưng vẫn biết số điện thoại.
Vân Thanh tiếp tục nói:
- Nghe nói chồng của Liễu Hà rất nóng tính, nếu bây giờ tôi điện thoại cho anh ta, nói rõ chuyện yêu đương vụng trộm giữa Liễu Hà và Ba Sơn, tôi cảm thấy chồng của Liễu Hà có tám phần sẽ đến huyện Mộc Dương để đánh Ba Sơn. Đến khi đó sự việc sẽ rất thú vị, chuyện của Ba Sơn sợ rằng sẽ không còn ai xem xét nữa.
- Ý kiến này rất hay.
Hạ Thiên lập tức có hứng thú:
- Chị Vân Thanh, chị tranh thủ điện thoại đi.
Vân Thanh có chút do dự:
- Cậu nói xem, như vậy có tính là âm hiểm không?
- Chị Vân Thanh, cái này tuyệt đối không âm hiểm, đây là chị đang làm chuyện tốt, sao chị có thể trơ mắt để chồng Liễu Hà bị cắm sừng mà không quan tâm cho được? Chị nói xem chồng của Liễu Hà có đáng thương không, chúng ta rõ ràng đã đồng tình với anh ta, vì vậy chúng ta mới nói cho anh ta biết, chúng ta không thể để cho Liễu Hà tiếp tục làm loạn.
Hạ Thiên ra vẻ rất nghiêm trang:
- Đây là chị đang làm một chuyện vĩ đại.
Khoảnh khắc này Vân Thanh cảm thấy dở khóc dở cười, lần đầu tiên nàng phát hiện Hạ Thiên thật ra cũng biết cách dối người, một chuyện như thế mà hắn nói với lý lẽ hùng hồn và cao thượng như vậy. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại.
Vân Thanh cuối cùng cũng quyết định như vậy, nhưng nàng không phải thật sự cảm thấy chuyện này là cao thượng, nàng chẳng qua chỉ muốn giải quyết phiền toái của Hạ Thiên và Thạch Trường Canh mà thôi.
Bệnh viện huyện Mộc Dương chính là nơi chữa trị tốt nhất ở huyện Mộc Dương, cũng là bệnh viện duy nhất, nhưng nếu so sánh với thành phố thì bệnh viện này lại rất kém.
Đạo diễn Ba Sơn tự xưng là Tân Duệ đã chờ ở bệnh viện này vài giờ đã làm đủ các kiểm tra chụp phim nhưng không có bất kỳ vấn đề gì. Thực tế bây giờ hắn cũng cảm thấy mình không có vấn đề gì, nhưng hắn không có ý muốn rời khỏi bệnh viện, hắn phải ở lại mười ngày nửa tháng, vì hắn quyết định phải làm lớn chuyện lần này, hắn phải gây áp lực cho chính quyền huyện Mộc Dương, như vậy chẳng những giải tỏa bức bối mà còn tìm cho mình chút lợi ích.
Điều kiện của bệnh viện không tính là tốt nhưng Ba Sơn được ở trong một gian phòng riêng, lúc này tuy trong phòng không có y tá xinh đẹp nhưng lại có người dẫn chương trình xinh đẹp, là Liễu Hà.
- Em đã hỏi thăm, Hạ Thiên kia hình như có chút địa vị, em thấy chuyện này chúng ta không nên làm lớn thì hay hơn.
Liễu Hà lúc này khẽ khuyên Ba Sơn, thật ra nàng không muốn làm lớn chuyện, nguyên nhân chẳng phải lo lắng bối cảnh của Hạ Thiên, vì nàng nào biết hắn có hậu trường gì? Nàng sợ nhất chính là chuyện yêu dương của mình và Ba Sơn bị bộc lộ, điều này đối với nàng là chuyện không tốt.
- Sợ cái gì? Anh không quan tâm hắn có địa vị gì, anh muốn cả đời nó sống khổ sở.
Ba Sơn hừ lạnh một tiếng:
- Đưa IPAD cho anh, bây giờ anh muốn lập topic công khai vấn đề của chính quyền huyện Mộc Dương.
- Ầm!
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đá văng