- Chồng, em mới tìm được bản ghi chép những phần tin trao đổi trên mạng, bạn gái của tên kia có phải là Trần Mỹ không? Trần Mỹ có một người em nhảy lầu chết, vì vậy mà tên khốn kia thương lượng cùng bạn gái lợi dụng cơ hội này để kiếm chút tiền.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Em cảm thấy đám người này quá xấu xa, rõ ràng lợi dụng chuyện em chết để kiếm tiền, đúng là quá xấu.
Tiểu Yêu Tinh nói ra vài chuyện thì Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu vì sao Trần Mỹ và tên bạn trai cứ náo loạn ở đây. Đến khi hắn cúp điện thoại thì chính thức đá lên người tên bạn trai của Trần Mỹ, đạp đối phương ngã xuống đất.
- Này, cậu còn đánh hắn làm gì?
Thư Tịnh nhịn không được phải nói:
- Anh ta đã bị cậu đánh cho thảm thiết, nếu tiếp tục sợ rằng sẽ có người chết mất.
- Không phải tôi muốn đạp hắn, Tiểu Yêu Tinh muốn đạp hắn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Tiểu Yêu Tinh nói thằng ngu này rất xấu xa, vì vậy đạp dùm cô ấy một cái.
- Sao lại xấu xa?
Hạ Thiên có chút buồn bực, thật ra nàng cảm thấy đám người này rất đáng giận, nhưng nếu nói quá xấu xa thì cũng không đúng.
- À, thằng ngu này không đủ tiền mua nhà, vì vậy hắn muốn lợi dụng chuyện em trai của bạn gái chết để kiếm chút tiền.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Cha mẹ Trần Kiện sau khi nghe tin con chết thì không muốn nói đến chuyện bồi thường gì cả, nghe nói nhà trường đã đền bù hai trăm ngàn, cha mẹ của Trần Kiện cũng tiếp nhận rồi phải không?
- Đúng vậy, cha mẹ Trần Kiện đã sớm về quê rồi.
Thư Tịnh gật đầu, khi cha mẹ Trần Kiện bỏ về quê thì nàng tưởng mọi chuyện đã xong, nào ngờ chị của Trần Kiện không chịu bỏ qua, nhất quyết đến gây rối.
- Đúng vậy, cha mẹ Trần Kiện không muốn dây dưa ở vấn đề này, nàng đã sớm trở về lo chuyện hậu sự cho con. Nhưng tên khốn kia thấy chị có vệ sĩ theo sau, cảm thấy chị rất có tiền, vì vậy muốn kiếm một chút. Thế là hắn cùng bạn gái thương lượng để đến đây dây dưa với em, còn lên mạng viết bậy này nọ, tạo ra dư luận. Tiểu Yêu Tinh nói người này chẳng có gì tốt.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Nhưng tôi chỉ cảm thấy tên này ngu ngốc mà thôi, nào ngờ vợ lại bảo hắn xảo trá, như vậy chẳng phải muốn chết sao?
- Nói bậy bạ, không phải như vậy, các người hại chết em tôi, các người phải bồi thường.
Trần Mỹ lúc này gào lên tức giận:
- Nếu không tôi liều mạng với các người...
- Nếu còn tiếp tục nói liều mạng, tôi sẽ cho cô mất mạng.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Trần Mỹ.
- Thôi bỏ.
Thư Tịnh kéo tay Hạ Thiên:
- Thật ra bọn họ cũng rất đáng thương, những năm nay vì chuyện nhà cửa mà nhiều người làm ra những chuyện điên cuồng, bọn họ như vậy cũng có thể hiểu được.
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, bọn họ muốn gạt chị, sao chị còn nói tốt cho bọn họ?
- Ai báo cảnh sát, có chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này có hai tên cảnh sát xuất hiện ngoài cửa.
- Tôi báo cảnh sát, bọn họ hại chết em tôi, còn đánh chồng tôi bị thương, tôi cũng bị bọn họ đánh.
Trần Mỹ lập tức nói:
- Chính là hắn đã đánh chồng tôi trọng thương.
- Là bọn họ ra tay trước.
Thư Tịnh không nhịn được phải phản bác một câu, quả thật là Trần Mỹ và bạn trai ra tay trước.
Thư Tịnh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Bọn họ đánh ba tôi, vì vậy bạn trai tôi mới ra tay.
- Chồng, không phải là bạn trai.
Hạ Thiên ở bên cạnh cải chính.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sắc lang này có bệnh sao? Nàng nói giúp hắn, bây giờ hắn còn quấy rối à?
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn Hạ Thiên, lại nhìn Thư Tịnh, vẻ mặt cả hai có chút quái dị.
- Hạ tiên sinh, điều này...Có chuyện gì vậy?
Một cảnh sát dùng giọng không yên hỏi, rõ ràng bọn họ biết Hạ Thiên.
- À, hai tên ngu này dám lừa gạt vợ tôi, vì vậy tôi cho bọn họ một trận đòn.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Lừa đảo sao?
Vẻ mặt tên cảnh sát có hơi biến đổi, sau đó hắn cẩn thận hỏi một câu:
- Xin hỏi Hạ tiên sinh, anh có chứng cứ không?
- Tất nhiên là có.
Hạ Thiên trả lời không chút do dự:
- Này, các người bắt chúng về cục công an đi, nếu không tôi trực tiếp xử lý bọn họ.
- Vâng, Hạ tiên sinh, chúng tôi sẽ đưa bọn họ đi ngay.
Tên cảnh sát kia liên tục gật đầu, hắn biết Hạ Thiên, tất nhiên cũng biết địa vị của Hạ Thiên. Nếu Hạ Thiên đã nói có chứng cứ chứng minh hai người này lừa đảo, như vậy cũng không cần quan tâm, mang về đồn rồi nói sau.
- Tôi không lừa đảo, cảnh sát các anh làm gì vậy? Tôi muốn tố cáo, cảnh sát rõ ràng cấu kết... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi Trần Mỹ bị đưa đi thì liên tục hô hào, bạn trai của nàng vì bị thương khá nặng nên có vẻ yên tĩnh hơn.
Thư Tịnh sững sờ, cuối cùng nàng mới nhớ ra, sắc lang này rất quen thuộc với cảnh sát, hèn gì hắn chẳng sợ hãi.
Tất nhiên Thư Tịnh cũng hiểu lầm Hạ Thiên, hắn sở dĩ không quan tâm không phải vì quen biết cảnh sát, mà hắn hoàn toàn không sợ cảnh sát.
- Hạ tiên sinh, Thư tiểu thư.
Hai tên cảnh sát vừa đi thì hai tên vệ sĩ đã chạy đến.
- Thư Tịnh, bây giờ không còn việc gì rồi chứ?
Mạc Văn Tịnh cũng chạy đến nơi, đúng lúc thấy hai người kia bị cảnh sát đưa đi, trong lòng thầm nghĩ sự việc đã được giải quyết.
- Có lẽ là không còn gì.
Thư Tịnh thật ra cũng không xác định.
- Bạn thấy chưa, mình đã sớm nói nên nói Hạ Thiên đến hỗ trợ, bạn không nghe, không phải tự làm khổ mình sao?
Mạc Văn Tịnh không nhịn được phải nói.
- Thư Tịnh có muốn đưa thầy đến bệnh viện khám qua không?
Khương Phong lúc này nhắc nhở.
- Không cần.
Hạ Thiên đón lời, hắn lấy ra ngân châm đâm vài lượt lên gương mặt sưng đỏ của Thư Thế Minh, hiệu quả lập tức có thể thấy được. Lúc này gương mặt Thư Thế Minh lập tức hết sưng.
- Điều này...
Thư Thế Minh đưa tay sờ lên mặt mình, lão cảm thấy khó thể tin, một lúc lâu sau lão mới tán thưởng nói:
- Hạ Thiên, y thuật của cậu đúng là thần kỳ, nếu những vận động viên đượ cậu chữa thương, sợ rằng sẽ không vì chấn thương mà bỏ nghiệp.
- Cháu sẽ không chữa cho bọn họ.
Hạ Thiên lười biếng nói, bây giờ hắn không thiếu tiền, vì vậy cũng không có quá nhiều hứng thú chữa bệnh kiếm tiền.
Thư Thế Minh có chút xấu hổ, may mà lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tìm tôi có việc gì?
Hạ Thiên lập tức nhận điện thoại, hắn không khỏi mừng thầm, chẳng lẽ mình vừa đánh người, cảnh sát tỷ tỷ đã biết rồi sao?
- Cậu mau đến trại tạm giam đệ nhất thành phố Giang Hải.
Lãnh Băng Băng vội vàng nói:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đâu biết chỗ đó?
Hạ Thiên không biết chuyện gì xảy ra, cũng không biết trại tạm giam kia ở nơi nào.