- Thằng ngu, nói gì vậy?
Hạ Thiên có chút khó hiểu.
- Xem ra mày còn chưa biết, quả nhiên chúng ta có chút chênh lệch, ha ha ha...
Đầu dây bên kia chợt vang lên giọng cười lạnh lùng:
- Hạ Thiên, mày sẽ lập tức nhận được tin tức thôi.
Điện thoại đột nhiên bị cắt, Hạ Thiên cảm thấy không ổn, chẳng lẽ tên ngốc ở Canada kia thật sự tiến hành trả thù với vợ hắn? Nhưng hắn đã tìm rất nhiều người bảo vệ các nàng, nào có chuyện gì xảy ra được?
Dù là Vương Tiểu Nha bây giờ cũng có hai vệ sĩ đi theo, tất nhiên lúc này bọn họ đi cách rất xa, vì Vương Tiểu Nha bây giờ và Hạ Thiên đang ở cùng nhau, bọn họ không muốn đến quá gầ.
Hạ Thiên đang chuẩn bị điện thoại cho Kiều Đông Hải hỏi thăm tình hình, vì tất cả vệ sĩ đều do Kiều Đông Hải sắp xếp, nhưng hắn còn chưa điện thoại đi thì đối phương đã điện thoại đến.
- Có phải vợ tôi đã xảy ra chuyện?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi hỏi ngay.
Kiều Đông Hải ở đầu dây bên kia chợt ngây người, sau đó không khỏi hỏi một câu:
- Hạ Thiên, sao cậu lại hỏi như vậy? Có người uy hiếp cậu sao?
- Đúng vậy, là tên Canada ngu ngốc kia, hắn điện thoại đến uy hiếp tôi, còn nói đã làm việc gì đó, anh mau hỏi đám vệ sĩ kia xem thế nào.
Hạ Thiên có chút sốt ruột:
- Lỡ may vợ tôi xảy ra chuyện, tôi còn có thể kịp thời đến cứu.
Tuy Hạ Thiên cảm thấy vợ mình sẽ không xảy ra chuyện, nhưng dù sao cũng phải đề phòng, vừa rồi người điện thoại đến nói bằng giọng điệu rất khẳng định, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy có chút lo lắng.
- Hạ Thiên, cậu đừng vội, không có gì.
Kiều Đông Hải vội vàng nói:
- Vừa rồi ở bệnh viện Phụ Nhất có một người bệnh nổi điên đâm bị thương một y tá, sau đó còn cầm dao đâm về phía Liễu Vân Mạn, nhưng vệ sĩ đã không cho hắn cơ hội áp sát, đã chế phục. Liễu Vân Mạn có lẽ bị chút kinh hãi nhưng tuyệt đối không bị thương, có lẽ vì vậy mà Liễu Vân Mạn không nói cho cậu biết.
Kiều Đông Hải dừng lại một chút rồi còn nói thêm:
- Vệ sĩ đã báo với tôi về vấn đề này, vì vậy tôi mới điện thoại đến báo cho cậu một tiếng.
- Người khác không xảy ra chuyện gì chứ?
Hạ Thiên không khỏi hỏi một câu.
- Như vậy để tôi điện thoại xem cái đã.
Kiều Đông Hải có chút không xác định:
- Sự kiện vừa rồi ở bệnh viện có vẻ không phải là ngẫu nhiên, vì cậu đã nhận được điện thoại uy hiếp, vì vậy có thể nói điều này nằm trong dự mưu của người khác. Tôi thấy dù thế nào thì một bệnh nhân cũng không nên thủ dao mang vào bệnh viện.
- Tên cầm dao đâm chị Vân Mạn đang ở đâu?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Có lẽ đang ở trong bệnh viện, cảnh sát còn chưa đến nhanh như vậy.
Kiều Đông Hải nói.
- Được rồi, tôi sẽ đi qua.
Hạ Thiên nói một câu rồi cúp điện thoại, sau đó hắn nói với Vương Tiểu Nha:
- Anh có việc cần phải đến bệnh viện, em không nên đi quá xa vệ sĩ.
- À, em biết rồi.
Vương Tiểu Nha có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn gật đầu đồng ý.
Khoảnh khắc sau Hạ Thiên đã biến mất trước mắt vương tiểu nha, chưa đến hai phút sau hắn đã đến bệnh viện Phụ Nhất, đã tìm được Liễu Vân Mạn.
- Hạ Thiên, cậu đến rồi.
Liễu Vân Mạn nhìn qua có vẻ vẫn còn kinh hồn bất định, khi thấy Hạ Thiên thì vội vàng chạy đến nắm chặt tay hắn.
- Chị Vân Mạn, chị đừng sợ, tên ngốc muốn giết chị ở đâu? Bây giờ em muốn bắt hắn.
Hạ Thiên an ủi Liễu Vân Mạn một câu, cũng hỏi một câu.
Liễu Vân Mạn chưa trả lời thì một giọng đàn ông vang lên:
- Hạ tiên sinh.
Đây là một trong hai vệ sĩ của Liễu Vân Mạn, khi thấy hắn thì Hạ Thiên không tiếp tục hỏi Liễu Vân Mạn, hắn hỏi tên vệ sĩ:
- Tên ngốc muốn giết chị Vân Mạn đâu?
- Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh, chúng tôi tưởng rằng đây chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn.
Tên vệ sĩ nói với vẻ mặt hối lỗi:
- Lúc đó Liễu tiểu thư vừa trải qua cuộc giải phẫu trước đó không lâu, chị ấy đang đứng trong hành lang. Trước tiên tên kia đâm bị thương một y tá, sau đó mới vọt về phía Liễu tiểu thư. Người này nhìn có vẻ tùy ý chọn lựa mục tiêu, vì vậy chúng tôi chế phục hắn cũng không quá quan tâm, vừa rồi Kiều tiên sinh điện thoại đến, chúng tôi lập tức đến xem, không ngờ hắn đã tự sát. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Tự sát sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Mau mang tôi đi tìm hắn, nếu còn chưa chết thì tôi cứu sống, sau đó lại xử lý.
Vệ sĩ nhanh chóng đưa Hạ Thiên đi qua, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra người kia không thể nào cứu sống được nữa, vì tên kia trực tiếp cắt cổ, máu chảy đầy đất, dù là thần tiên cũng khó cứu.
- Điều này...Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Dù Liễu Vân Mạn là bác sĩ, nhiều lần thấy máu và thi thể, nhưng tình cảnh lúc này vẫn làm nàng khó thích ứng:
- Hạ Thiên, nếu không chúng ta về phòng làm việc.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn đi theo Liễu Vân Mạn về phòng làm việc của nàng. Đúng lúc này Kiều Đông Hải cũng điện thoại đến, hắn nói cho Hạ Thiên biết đã xác nhận những người khác chẳng ai gặp chuyện không may, xem ra sự kiện lần này quả thật là tên khốn Canada kia đứng sau màn ra tay.
- Hạ Thiên, nếu không tôi cho thêm mỗi người hai vệ sĩ nữa?
Kiều Đông Hải hỏi thăm ý kiến của Hạ Thiên trong điện thoại.
- Tôi muốn tìm xử lý tên khốn kiếp kia.
Hạ Thiên không vui vẻ gì, không người nào có thể uy hiếp hắn, dù là tên khốn Canada thì hắn cũng phải xử lý.
- Tên kia ở Canada, dù cậu muốn xử lý hắn cũng cần phải có thời gian.
Kiều Đông Hải nói:
- Tôi thấy thế này, chúng ta tạm thời cho mỗi người thêm hai vệ sĩ, để đề phòng, cậu nghĩ biện pháp tìm cho ra người kia, cố gắng xử lý đối phương.
- Được, cứ như vậy.
Hạ Thiên tán thành biện pháp của Kiều Đông Hải, tuy lần này Liễu Vân Mạn gặp chuyện không may, nhưng hắn vẫn ý thức được, đôi khi có những vấn đề khó đề phòng.
Sau khi thương lượng thỏa đáng với Kiều Đông Hải thì Hạ Thiên cúp điện thoại, Kiều Đông Hải ở bên kia sắp xếp nhân thủ, Hạ Thiên lại chuẩn bị tìm kiếm thân phận tên khốn Canada.
Hạ Thiên suy nghĩ và quyết định điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh, để xem nàng có biện pháp hay không. Nhưng điện thoại còn chưa kịp gọi đi thì đã có người gọi đến, lần này lại là một dãy số đến từ Canada.
- Này thằng ngốc, mày nhất định phải chết.
Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn bất mãn nói.
- Hạ Thiên, thấy Liễu Vân Mạn còn sống, mày vui chứ?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp:
- Mày có phải cảm thấy mình may mắn, có phải cảm thấy vệ sĩ rất giỏi? Đáng tiếc, tao chỉ muốn nói với mày đây chỉ là đòn cảnh cáo mà thôi, tiếp theo chỉ sợ không phải là một kẻ điên khùng ra tay với Liễu Vân Mạn, sẽ là một y tá điên. Mày có thể tưởng tượng, khi cô ấy đang giải phẫu thì một y tá ở bên cạnh cho một dao, mày thấy cô ấy còn sống không?
- Thằng ngu, mày cứ chờ đấy, tao sẽ cho mày một dao.
Hạ Thiên bất mãn nói, gần đây hắn không thích dùng dao nhưng cũng có ý niệm muốn cho đối phương một dao:
- Tao sẽ chém mày thành mười tám mảnh.