- Hạ Thiên sao?
Một giọng nói kinh ngạc vang lên, đúng là Hào Đồ, rõ ràng lão không ngờ Hạ Thiên lại xuất hiện ở đây.
- Cục trưởng Hào, Hạ Thiên có chút chuyện cần nói với Thái Bằng Trình, có thể dàn xếp được không?
Lãnh Băng Băng khẽ hỏi.
Hào Đồ nhìn bốn phía, sau đó cũng hạ thấp âm thanh:
- Tiểu Lãnh, chỗ này của tôi không có vấn đề gì, nhưng cô cũng biết lần này chúng ta liên hợp điều tra, quyền chủ đạo vẫn nằm bên phía bộ công an, chỉ sợ chuyện này phải được trưởng phòng Cao đồng ý mới được.
- Cục trưởng Hào, tôi cảm thấy trưởng phòng Cao có ý muốn bảo vệ Thái Bằng Trình, chỉ sợ ông ta không cho Hạ Thiên gặp mặt Thái Bằng Trình.
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày?
- Có biện pháp khác không?
- Cảnh sát tỷ tỷ, trưởng phòng Cao là ai vậy?
Hạ Thiên không khỏi hỏi một câu.
- Là một thứ trưởng bộ công an, tên là Cao Bằng, lần này hắn ta phụ trách quá trình điều tra Thái Bằng Trình, tuy cấp bậc không bằng với cục trưởng Hào nhưng dù sao cũng đại biểu cho bộ công an, vì vậy nếu hắn ta phản đối thì cục trưởng Hào cũng không có biện pháp.
Lãnh Băng Băng khẽ giải thích.
Hạ Thiên có chút khó chịu:
- Hắn không đồng ý thì tôi sẽ cho ăn đòn, nếu không tôi trực tiếp đưa Thái Bằng Trình đi là được.
Lãnh Băng Băng có chút bất dắc dĩ, nàng biết Hạ Thiên cũng không phải nói chơi, chuyện này tuyệt đối có thể làm thật.
- Thế này đi, chút nữa Tiểu Lãnh vào phụ trách thẩm vấn, Hạ Thiên cũng đi vào, tôi sẽ nói cậu là chuyên gia thẩm vấn của cục công an tỉnh, cố ý ra vẻ như tôi mời đến, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Hào Đồ suy nghĩ rồi nói, tuy lão làm như vậy có vẻ không tuân theo quy định nhưng Hạ Thiên đã giúp rất nhiều, hơn nữa lão cũng tin Hạ Thiên, nếu để Hạ Thiên náo loạn, chẳng bằng để hắn trực tiếp vào phỏng vấn cho rồi.
- Như vậy thì hoàn toàn có thể, vậy phải làm phiền cục trưởng Hào.
Lãnh Băng Băng vẫn rất khách khí với Hào Đồ, điều này làm cho ấn tượng của Hào Đồ với Lãnh Băng Băng là rất tốt.
- Tiểu Lãnh, cô và Hạ Thiên chờ một chút, trước tiên tôi đi liên hệ với trưởng phòng Cao.
Hào Đồ khẽ gật đầu, sau đó lão đi vào phòng thẩm vấn.
Hai phút sau Hào Đồ khẽ gật đầu với Lãnh Băng Băng:
- Tiểu Lãnh, có thể vào được rồi.
Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên đi vào phòng thẩm vấn, cũng có ba người từ bên trong đi ra, khi đám người này đi ngang nhau thì một người đàn ông trung niene nhíu mày quát khẽ một tiếng:
- Chờ chút.
- Trưởng phòng Cao, có chuyện gì sao?
Lãnh Băng Băng hỏi một câu, nàng khá quen thuộc đám người kia, tất nhiên biết rõ đây là Cao Bàng.
Cao Bàng không quan tâm đến Lãnh Băng Băng, hắn quay đầu nhìn Hào Đồ rồi dùng giọng mất vui nói:
- Cục trưởng Hào, đây là chuyên gia thẩm vấn mà anh nói sao?
Cao Bàng vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Thiên, rõ ràng hắn đang tỏ ra nghi vấn với Hạ Thiên.
- Đúng vậy, trưởng phòng Cao, đây là chuyên gia thẩm vấn chúng tôi mời đến. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hào Đồ khẽ gật đầu, lão không giới thiệu thân phận của Hạ Thiên, rõ ràng không muốn cho vị trưởng phòng Cao kia biết Hạ Thiên là ai.
Tuy Hào Đồ chỉ nói bừa với cái gọi là chuyên gia phỏng vấn, nhưng Lãnh Băng Băng lại cảm thấy Hạ Thiên thật sự xứng danh, Hạ Thiên thật sự là chuyên gia thẩm vấn, tất nhiên là chuyên gia bức cung.
- Phải không?
Cao Bàng cười lạnh một tiếng:
- Nhưng tôi biết hắn chẳng phải là chuyên gia phỏng vấn, thậm chí còn chẳng phải là cảnh sát.
Hào Đồ nghe thấy như vậy thì cảm thấy có chút không ổn, Cao Bàng này biết Hạ Thiên sao?
- Trưởng phòng Cao, cậu ấy quả thật không phải là cảnh sát, nhưng là chuyên gia thẩm vấn.
Hào Đồ dứt khoát nói, dù sao trước đó lão cũng không nói Hạ Thiên là cảnh sát, vì vậy Cao Bàng cũng chẳng làm gì được.
- Cục trưởng Hào, tôi mặc kệ hắn có phải là chuyên gia thẩm vấn hay không, nhưng hắn không phải là cảnh sát, như vậy không thể tham gia vào vụ này.
Giọng điệu của Cao Bàng có chút cứng nhắc:
- Còn nữa, tôi cũng không hiểu anh làm gì, tôi sẽ báo cáo với bộ về vấn đề này.
Cao Bàng vừa nói dứt lời thì phát hiện Hạ Thiên kéo Lãnh Băng Băng đi vào, vì vậy hắn quát lên một tiếng:
- Đứng lại, làm gì đấy?
Hạ Thiên vẫn không chú ý đến Cao Bàng, hắn đã thấy được Thái Bằng Trình, bây giờ đối phương đang đeo còng tay, còn có cả xiềng chân, rõ ràng là trọng phạm. Nhưng người này có vẻ rất bình tĩnh, không chút tiều tụy.
- Tên ngốc này hình như khá tốt thì phải.
Hạ Thiên nói thầm một câu.
- Người này có thể ăn có thể ngủ, thật ra không khác gì người bình thường.
Lãnh Băng Băng ở bên cạnh giải thích một câu, Thái Bằng Trình quả thật là một kẻ ngoại lệ, dù khi thẩm vấn hắn vẫn có thể ngủ.
- Hạ Thiên, mau ra ngoài cho tôi.
Cao Bàng quát lên, rõ ràng hắn đã biết thân phận của Hạ Thiên.
- Đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cao Bàng:
- Nếu không tôi cho ông ăn đòn.
- Mày.
Cao Bàng tức đến mức mặt mũi tái nhợt:
- Mày muốn gì?
- Tôi muốn hỏi tên ngốc Thái Bằng Trình vài vấn đề, ông tốt nhất đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cao Bàng:
- Bây giờ tôi tâm tình không được tốt, vì vậy tôi có thể xử lý ông bất kỳ lúc nào.
Hào Đồ ở bên cạnh cũng không biết nói gì, lão liên hệ với Hạ Thiên quá ít nhưn nghe được rất nhiều lời đồn đãi về hắn. Người khác đều nói hắn rất kiêu ngạo, bây giờ xem như đã biết, người ta là một trưởng phòng của bộ công an, vậy mà Hạ Thiên mở miệng là nói sẽ xử lý.
- Hạ Thiên, mày không phải là cảnh sát, mày không có quyền thẩm vấn Thái Bằng Trình.
Cao Bàng có vẻ cực kỳ phẫn nộ:
- Mày làm như vậy đúng là coi trời bằng vung.
- Ông sai rồi, cậu ấy có quyền lực như vậy.
Một giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳ động lòng người vang lên.
Khi giọng nói này vang lên thì một cô gái mặc áo da bó sát người xuất hiện ở cửa ra vào phòng thẩm vấn. Tuy nàng đeo kính râm rất rộng và che cả gương mặt, nhưng những đường cong duyên dáng của nàng vẫn làm cho đám đàn ông thất thần.
Người kịp phản ứng đầu tiên chính là Hạ Thiên, hắn lóe người đến bên cạnh người đẹp hắc y, hắn vươn tay muốn ôm nàng rồi hô một câu:
- Vợ Mị Nhi, sao lại đến đây?
Người xuất hiện ở cửa ra vào chính là Mị Nhi, nàng khẽ lóe người tránh khỏi cái ôm của Hạ Thiên, sau đó nàng lấy một tờ giấy chứng nhận đưa cho Cao Bàng, giọng điệu vẫn lạnh như băng:
- Bắt đầu từ bây giờ Thái Bằng Trình do chúng tôi tiếp nhận.
Cao Bàng nhìn giấy chứng nhận mà vẻ mặt chợt biến đổi:
- Cô, cô là Ám...
- Biết rõ la được.
Mị Nhi cắt lời Cao Bàng, nàng thu hồi giấy chứng nhận:
- Bây giờ tôi muốn mang Thái Bằng Trình đi, ông không có ý kiến gì chứ?
Vẻ mặt Cao Bàng chợt biến đổi lớn, sau đó hắn đột nhiên nói:
- Đợi chút, tôi có ý kiến.
- Có ý kiến thì cứ để trong lòng, nói ra vô dụng.
Mị Nhi lạnh lùng nói.