- Thật ra phương pháp của bọn họ rất đơn giản.
Thái Bằng Trình nói:
- Bọn họ sẽ chọn một người, những người này có thể là quan viên, cũng có thể là công nhân viên, nhân viên ngân hàng. Những người này bình thường cấp bậc không cao nhưng trên tay có chút thực quyền, có thể tham ô nhiều tài sản. Sau khi có được mục tiêu thì bọn họ sẽ dùng tiền tài và người đẹp để hấp dẫn đám người này. Sau khi đám này hãm sâu vào bên trong và không thể thoát ra, đám người kia sẽ cổ động bọn họ tham ô tài chính, mỗi lần là mười triệu. Sau khi thành công thì bọn họ sẽ chuyển tiền đến Canada, đám người kia cũng có phần, vì vậy mà ai cũng có cuộc sống cực kỳ sung sướng.
Thái Bằng Trình nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó hắn bổ sung thêm một câu:
- Đây là toàn bộ quá trình trên cơ bản, thao tác cũng không khó, lúc này trong nước giám sát cũng không quá nghiêm, rất nhiều nhân vật có thể tham ô vài chục triệu. Những chuyện tương tự thế này, tôi nghĩ rằng các người đều đã từng được nghe thấy.
- Đám hại nước hại dân.
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải mắng một câu.
- Hạ Thiên, những gì mày cần đều đã được tao nói rõ, bây giờ mày đã cho tao ra đi thoải mái rồi chứ?
Thái Bằng Trình mở miệng hỏi, bây giờ hắn đã sớm muốn được giải thoát.
- Không dễ dàng như vậy đâu.
Lãnh Băng Băng hừ nhẹ một tiếng:
- Tôi còn rất nhiều chuyện muốn biết, nhưng phải đến cục cảnh sát rồi nói sau. Nếu anh thành thật cung khai và thú nhận đồng phạm, như vậy tôi có thể đảm bảo anh được ra đi thanh thản yên vui, nếu không tôi sẽ đưa anh đến tay Hạ Thiên.
- Được, tôi nói là được.
Thái Bằng Trình lúc này đã rất thành thật, đối với hắn thì kéo dài thơi gian cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ hỏi:
- Cậu còn gì muốn hỏi hắn không? Nếu không thì tôi đưa hắn về cục cảnh sát, không thể cho đám tội phạm kia chạy thoát được.
- Cảnh sát tỷ tỷ, không bằng để tôi hỏi hắn, sau đó đến thủ đô xử lý cả đám kia.
Hạ Thiên còn nhớ rõ, hắn đã nói sẽ xử lý cả đám Thái Bằng Trình.
- Chuyện này để tôi làm.
Lãnh Băng Băng lắc đầu, nàng không muốn Hạ Thiên đại khai sát giới, nàng chỉ hy vọng làm việc theo pháp luật, phải đẻ đám người kia bị bắt và xử đúng trình tự.
- Chị ấy nói đúng, việc này cứ để cho chị ấy ra tay.
Mị Nhi đón lời:
- Chị ấy là cảnh sát, làm việc này rất phù hợp, tôi và Mộc Hàm ở bên kia sẽ phối hợp, sẽ hốt gọn cả bọn có quan hệ.
Mị Nhi dừng lại một chút rồi bổ sung một câu:
- Bây giờ thân phận của cậu đã không giống trước kia, những chuyện này cậu không nên tự mình ra tay, nếu không sự việc truyền ra ngoài và người ta tưởng rằng ám tổ không có người.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý, gần đây hắn rất nghe lời vợ, bây giờ vợ đã nói như vậy, chính hắn cũng cảm thấy đúng, những chuyện nhỏ nhặt không cần mình ra tay, để cho vợ đi thu phục là được. Điều hắn cần ra tay chính là trực tiếp đi Canada chém tên khốn bên kia.
- Tôi đưa Thái Bằng Trình về cục cảnh sát.
Lãnh Băng Băng nói rồi xách Thái Bằng Trình lên, Mị Nhi thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn, nàng nhanh chóng đoán ra Lãnh Băng Băng tám phần cũng như mình, cũng đã được sắc lang này dùng phương pháp đặc thù để cải tạo.
Lãnh Băng Băng nhanh chóng đưa Thái Bằng Trình đi, mà Mị Nhi cũng chuẩn bị bỏ đi:
- Tôi muốn quay về thủ đô.
- Vợ Mị Nhi, chị không thể đợi một buổi tối mới đi sao?
Hạ Thiên có chút không tình nguyện, vợ Mị Nhi mới đến, sao lại đi ngay?
- Thủ đô còn có việc.
Mị Nhi kiếm cớ.
Hạ Thiên đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên, lại là số đến từ Canada.
- Thằng ngu mày còn dám gọi đến sao?
Hạ Thiên nhận điện thoại thì mắng ngay.
- Mày mới ngu.
Âm thanh bên kia có chút tức giận, sau đó treo máy.
Hạ Thiên có chút sững sờ, quái lạ, âm thanh sao giống vợ sư tỷ xinh đẹp vậy?
Hạ Thiên nhìn kỹ dãy số, sau đó hắn phát hiện ngoài những số trước có hơi giống thì những số sau hoàn toàn khác biệt với số máy của tên khốn đến từ Canada, vì vậy hắn hiểu mình mắng nhầm người.
Hạ Thiên đang có chút sững sờ thì cảm thấy có gì đó là lạ, sao hắn không còn nghe thấy nhịp tim của Mị Nhi? Hắn quay đầu lại xem thì chợt buồn bực, Mị Nhi đã thừa dịp hắn nghe điện thoại mà chạy mất.
- Vợ Mị Nhi vẫn dùng chiêu này, mỗi lần đều thừa dịp mình không chú ý mà bỏ chạy.
Hạ Thiên có chút bất mãn, lần sau gặp lại hắn nhất định phải giám sát chặt chẽ một chút, không cho nàng lén trốn đi.
Hạ Thiên đang nghĩ có nên điện thoại lại cho vợ sư tỷ xinh đẹp xinh đẹp hay không thì điện thoại vang lên, là một dãy số quen thuộc, là Isabella. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Chồng nhỏ, sao cậu lại như vậy?
Điện thoại vừa nối thông thì Isabella đã khó hiểu nói:
- Tôi vất vả lắm mới thuyết phục được huấn luyện viên gọi điện thoại cho cậu, sao cậu mở miệng là mắng người?
- Chị Isabella, tôi mắng nhầm.
Hạ Thiên đành phải giải thích rõ ràng cho Isabella, hắn cũng rất khó hiểu, đây là lần đầu tiên vợ sư tỷ xinh đẹp chủ động điện thoại cho hắn, kết quả là bị hắn mắng cho cúp máy.
- Chồng nhỏ, cậu nói có kẻ ở Canada uy hiếp cậu sao?
Isabella ó chút ngạc nhiên:
- Ai lớn gan như vậy?
- Tôi cũng không biết là ai, nếu không đã bắt từ lâu rồi.
Hạ Thiên căm giận nói.
- Hì hì, chồng nhỏ, nếu cậu biết đối phương là ai thì cũng không cần đến, tôi giúp cậu là được, vì tôi đang ở Canada.
Isabella nũng nịu nói.
- Chị Isabella, không cần chị hỗ trợ, toi mà biết tên ngốc kia là ai, tôi sẽ tự mình xử lý.
Hạ Thiên căm giận nói:
- Đừng tưởng rằng lẩn trốn ở phương xa thì giỏi, dù xa thế nào tôi cũng có thể túm được.
- Hì hì, vậy cũng tốt, chồng nhỏ, nếu cậu đến sớm thì có thể gặp được tôi và huấn luyện viên, tôi và huấn luyện viên sẽ ở Canada vài ngày.
Isabella cười nói:
- Được rồi, tôi không nói nữa, trước tiên phải đi giải thích với huấn luyện viên, xem chị ấy có tha thứ hay không.
Isabella nhanh chóng cúp điện thoại, Hạ Thiên cũng đến biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, khi vừa vào cửa hắn đã thấy Liễu Mộng chạy đến.
- Tiểu bại hoại, chị vừa nói có người muốn hại Vân Mạn, chúng ta đi đánh hắn.
Liễu Mộng nói với bộ dạng muốn đánh người.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì có chút buồn bực, hắn cũng rất muốn bắt tên ngốc kia, nhưng vấn đề là chẳng biết đối phương là ai, bây giờ cũng chỉ hy vọng Tiểu Yêu Tinh có thể giúp đỡ điều tra được tên kia mà thôi.