- Tiểu thư, lần sau chúng ta nên chọn mục tiêu dễ ra tay hơn.
Sơn Hạ Cương nãy giờ không mở miệng, bây giờ mới nói:
- Hạ Thiên có nhiều phụ nữ, dù sao cũng có vài người dễ ra tay, chỉ cần chung ta có thể giết chết được một người thì coi như kế hoạch sơ bộ thành công.
- Anh cho rằng đạo lý đơn giản như vậy thôi sao?
Masako Kimura hừ nhẹ một tiếng:
- Cô bé Vương Tiểu Nha là học sinh, trường cấp này không có cơ chế bảo vệ an toàn hữu hiệu, ra tay tương đối đơn giản, nếu không phải Vương Tiểu Nha quá may mắn thì chúng ta đã thành công. Còn Tôn Hinh Hinh, đây chỉ là một người xuất thân tầm thường, nhưng vì theo Hạ Thiên mà bây giờ thân phận đã không giống trước đó, nhưng nếu so với những người khác thì nàng dễ ra tay hơn. Còn Sở Dao, tuy thân phận của cô ta không tầm thường nhưng lại là người hắc đạo, thuyền xuyên liên hệ với cảnh sát, đám cảnh sát xuất hiện trước mặt nàng thì cũng có vài phần kính sợ. Nếu đột nhiên có cảnh sát rút súng bắn chết nàng, như vậy rất dễ thành công, nhưng người tính không bằng trời tính, tôi không ngờ tốc độ phản ứng của Sở Dao lại nhanh như vậy.
- Tiểu thư, chúng ta gặp phải ba sự kiện không may, nhất định sau này bọn họ sẽ đẩy mạnh bảo vệ, ra tay sẽ khó khăn hơn.
Sơn Hạ Cương có chút lo lắng:
- Chúng ta phải tìm kiếm một mục tiêu dễ ra tay hơn mới được.
- Thật ra tôi đã phát hiện một mục tiêu tốt, nếu ra tay với cô ta, tôi nghĩ rằng khả năng thành công là chín phần.
Kim Dân Hạo cuối cùng cũng mở miệng.
- Là ai?
Masako Kimura quay đầu nhìn Kim Dân Hạo rồi hỏi.
- Triệu Thanh Thanh.
Kim Dân Hạo khẽ nói ra một cái tên.
- Triệu Thanh Thanh không phải là phụ nữ của Hạ Thiên.
Sơn Hạ Cương lên tiếng. Nguồn truyện:
- Sơn Hạ Cương nói không sai, Triệu Thanh Thanh chỉ có quan hệ tầm thường với Hạ Thiên, ra tay với nàng không có ý nghĩa.
Masako Kimura thản nhiên nói:
- Hơn nữa Triệu Thanh Thanh là người Triệu gia, nếu không phải bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng ra tay với cô ta, nếu không, sợ rằng chúng ta còn chưa kịp trả thù Hạ Thiên, Triệu gia đã trả thù chúng ta rồi.
- Nhưng tôi cảm thấy quan hệ giữa Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên vẫn không tầm thường.
Kim Dân Hạo vẫn có chút không cam lòng.
- Anh hy vọng ra tay với Triệu Thanh Thanh, không phải vì muốn báo thù cho tôi chứ?
Masako Kimura dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Dân Hạo.
Kim Dân Hạo càng thêm hoảng sợ:
- Tiểu thư, đừng hiểu lầm, tôi thật sự...
- Không cần giải thích, tôi biết rõ những suy nghĩ của anh.
Masako Kimura dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời Kim Dân Hạo:
- Tóm lại, ngay từ bây giờ tất cả an phận một chút, an tâm học hành, làm một sinh viên tốt. Thời gian còn dài, chúng ta sẽ chậm rãi tìm cơ hội, tôi có đủ kiên nhẫn, một ngày nào đó dù là Hạ Thiên cũng sẽ có sơ sót, đến khi đó tôi sẽ cho hắn biết thế nào là vĩnh viễn khó thể quên được đau khổ.
- Vâng, tiểu thư.
Kim Dân Hạo và Sơn Hạ Cương cùng trả lời.
Masako Kimura không nói gì nữa, nàng chỉ nhìn lên đám người trên sân vận động, biểu cảm trên mặt rất thuận mắt.
Kiều gia, trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Hoàng Nhi đi xuống lầu, nàng thấy Kiều Phượng Nhi ngồi trên ghế sa lông không nhúc nhích, vì vậy mà không khỏi buồn bực:
- Phượng Nhi, bạn đang làm gì vậy? Nấu cơm chưa? Đã sắp đến mười hai giờ rồi.
Kiều Phượng Nhi chuyển động ánh mắt vài lượt nhưng không có gì hơn, nàng không nói gì, cũng không có động tác gì.
Kiều Hoàng Nhi cuối cùng cũng thấy tình huống không đúng, nàng vội vàng hỏi:
- Phượng Nhi, bạn làm sao vậy?
Kiều Hoàng Nhi đáng thương cũng chỉ biết xoay chuyển ánh mắt mà không nói gì.
- Kiều tiểu thư.
Kiều Hoàng Nhi lập tức có chút lo lắng, nàng vừa chạy lên lầu vừa hô lớn:
- Phượng Nhi giống như sinh bệnh, em phải đưa bạn ấy đến bệnh viện.
- Sinh bệnh rồi sao?
Kiều Tiểu Kiều chợt sững sờ, gần đây sức khỏe của Kiều Phượng Nhi là rất tốt, vì sao lại đột nhiên sinh bệnh?
- Đúng vậy, bạn ấy ngồi ở bên dưới, không hoạt động và chẳng nói được gì, không biết bị làm sao.
Kiều Phượng Nhi có chút lo lắng:
- Em phải đưa bạn ấy đến bệnh viện.
Kiều Tiểu Kiều đi ra khỏi phòng, nàng nhìn xuống lầu, vẻ mặt có chút nghi ngờ:
- Hoàng Nhi, chồng đã quay về rồi sao?
- Hình như chưa.
Kiều Hoàng Nhi thật sự còn chưa biết, trước đó Hạ Thiên vào thì nàng đang còn ở trong phòng với Kiều Tiểu Kiều, cũng không nghe thấy Hạ Thiên nói chuyện với Kiều Phượng Nhi.
- Chị đến phòng anh ấy xem thế nào.
Kiều Tiểu Kiều có chút ngi ngờ Hạ Thiên đã về, vì Kiều Phượng Nhi bây giờ không giống như sinh bệnh, vẻ mặt rất bình thường, không có chút biểu hiện có bệnh.
Kiều Tiểu Kiều đang định đi lên thì cửa phòng của Hạ Thiên đã mở ra, sau đó Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi thấy Hạ Thiên kéo một cô bé cực kỳ xinh đẹp đi ra.
- Đúng là lưu manh, ngay cả cô bé cũng không tha.
Kiều Hoàng Nhi bắt đầu tán thành với cái nhìn của Kiều Phượng Nhi về Hạ Thiên.
Nhưng Kiều Hoàng Nhi cũng khó thể không thừa nhận cô bé kia quá đẹp, hơn nữa nếu nói về chiều cao thì đã hơn một mét năm, tất nhiên những bộ vị mấu chốt của phụ nữ còn chưa phát dục.
Kiều Hoàng Nhi ngược lại cũng biết cô bé này tên là Vương Tiểu Nha, nàng thấy cô bé này rất kỳ quái, đầu tiên là có cái tên như một nữ dẫn chương trình, sau đó còn có gương mặt của một ngôi sao siêu cấp, rõ ràng là giống Thiên Hậu Hoa Ngữ Triệu Vũ Cơ như đúc. Kiều Hoàng Nhi cảm thấy cô gái này không đi làm ngôi sao thì quá uổng.
- Chồng!
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Tiểu Kiều bắt chuyện, sau đó nàng nói một câu:
- Phượng Nhi không biết bi làm sao, anh đến xem thế nào.
Hạ Thiên xuống lầu, hắn vung tay lên người Kiều Phượng Nhi, sau đó Kiều Phượng Nhi nhảy dựng lên:
- Hạ Thiên, anh là đồ lưu manh đáng chết...
- Cô còn tiếp tục mắng thì tôi sẽ cho cô câm luôn.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
Kiều Phượng Nhi vội vàng lấy tay che miệng mình, nàng không dám mắng nữa, kinh nghiệm một giờ vừa rồi thật sự là ác mộng với nàng, tất nhiên nàng sẽ không muốn thử.
Kiều Hoàng Nhi thì coi như hiểu rõ, thì ra Kiều Phượng Nhi trước đó mắng Hạ Thiên, kết quả là bị Hạ Thiên trả thù, người này trả thù quả nhiên có phong cách quá mạnh mẽ.
- Chị Tiểu Kiều.
Vương Tiểu Nha bên kia cũng mở miệng chào hỏi Kiều Tiểu Kiều.
- Tiểu Nha, em không sao chứ?
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, nàng dịu dàng hỏi.
- Không có gì, Hạ Thiên ca ca nói sẽ cho em ở lại đây, khi nào luyện tốt võ công sẽ về.
Vương Tiểu Nha nũng nịu nói.
- Đợi đến khi cô luyện võ công cho ra hồn, sợ rằng cô đã lớn tướng rồi.
Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải nói thầm một câu.
- Hạ Thiên ca ca nói tôi sẽ nhanh chóng lợi hại hơn chị.
Vương Tiểu Nha nhìn Kiều Phượng Nhi rồi nghiêm trang nói:
- Hạ Thiên ca ca còn nói, đến khi tôi đánh bại chị, tôi sẽ có thể về nhà.
- Tôi thấy anh ta cố ý nói như vậy, cốt để em không được về.
Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng nói.