Tống Ngọc Mị điện thoại đến quá đột nhiên, cúp cũng rất đột ngột, nàng nói xong thì cúp điện thoại, mãi đến khi Hạ Thiên gọi lại thì phát hiện điện thoại đã tắt.
- Làm gì vậy? Vợ Mị Mị đúng là không ngoan, sau này gặp lại phải đánh mới được.
Hạ Thiên mất hứng lầm bầm một câu.
Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng vui mừng trở lại, vì hắn thấy Lãnh Băng Băng từ trong nhà bếp đi ra.
- Cảnh sát tỷ tỷ, có thể ăn cơm được chưa?
Hạ Thiên hưng phấn hỏi.
- Còn phải đợi một lúc nữa, còn một nồi canh, vài phút nữa là được. Nguồn truyện:
Lãnh Băng Băng bưng hai món ăn, nàng vừa trả lời Hạ Thiên vừa đặt món xuống bàn, sau đó lại vào phòng bếp.
Hạ Thiên dứt khoát ngồi bên cạnh bàn ăn, hôm nay cảnh sát tỷ tỷ nấu cơm cho hắn, tất nhiên hắn tương đối chờ mong.
Khi Hạ Thiên ngồi ở bên cạnh bàn ăn thì ở một nơi rất xa, trong Tống gia ở thủ đô, Tống Ngọc Mị đang đợi gặp mặt một người.
Tống Ngọc Mị vẫn ăn mặc cổ trang, lúc này là váy dài trắng, nàng đứng lẳng lặng trong sân, hơn mười thanh niên nam nữ đứng ở bốn phía cũng nhịn không được phải ngắm nàng.
Đám thanh niên này đều lớn lên từ nhỏ ở Tống gia, bọn họ cũng đã sớm quen thuộc Đại tiểu thư thích mặc cổ trang này. Nếu bình thường bọn họ được gặp Tống Ngọc Mị thì sẽ chẳng có gì kỳ quái, cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào nàng như vậy. Nhưng lúc này bọn họ không thể nào kìm nén lòng hiếu kỳ mà nhìn Tống Ngọc Mị, đơn giản vì nàng bây giờ cho bọn họ cảm giác không giống như trước.
Chỉ cần nhìn tướng mạo thì thấy Đại tiểu thư không có gì khác biệt so với trước đó, nhưng đám phụ nữ lại phát hiện làn da của nàng đẹp hẳn lên, vì vậy mà bắt đầu suy đoán xem Đại tiểu thư dùng sản phẩm cao cấp gì.
Chính thức làm cho mọi người cảm thấy Tống Ngọc Mị không giống trước kia chính là trên người nàng chợt có thêm một khí chất đặc thù, khí chất này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nói là quen thuộc vì khí chất của nàng lú này giống như vị tiểu thư thần bí và hùng mạnh trong căn nhà kia, nói là xa lạ vì hai người dù có điểm tương tự lại có khác biệt rất lớn.
Vị tiểu thư thần bí trong nhà chỉ làm người ta cảm thấy lạnh lùng, dùng hình tượng đứng trong vùng băng tuyết cũng khó hình dung được cảm giác lạnh lùng đó. Nhưng khí chất trên người Tống Ngọc Mị lại làm người ta cảm thấy không màng danh lợi, làm người ta phải thân cận với nàng, nhưng sau đó lại phát hiện trên người nàng có một khí chất cao quý, làm người ta tự ti mặc cảm, không tự chủ được phải lui bước.
Tống Ngọc Mị mặc cổ trang trắng, cộng thêm khí chất cao quý, điều này không khỏi làm người ta sinh ra cảm giác một tiên tử cao quý không thể với tới, đứng trước mặt nàng thì bọn họ chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.
- Vào đi.
Đúng lúc này trong phòng truyền ra một âm thanh lạnh lùng.
Tống Ngọc Mị chậm rãi bước đi, phải nói là chậm rãi di động, nhưng thực tế thì chỉ sau nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người, tiến độ rất chậm nhưng thực tế lại quá nhanh làm cho đám người trong sân cực kỳ kinh ngạc. Vị Đại tiểu thư này trước nay mảnh mai nhã nhặn, sao bây giờ lại có thân pháp nhanh chóng như vậy? Chỉ cần xét theo đặc điểm đó cũng vượt mặt tất cả bọn họ.
Khoảnh khắc này Tống Ngọc Mị đang nhìn người phụ nữ trong màn, trong giọng nói của nàng có chút hưng phấn:
- Ngài dạy tôi tâm pháp Phiêu Miểu, tôi đã học xong.
- Tôi đã thấy rõ.
Giọng điệu của người phụ nữ trong màn hình như cũng không lạnh lùng giống trước đó:
- Quả nhiên tôi không nhìn lầm, cô thích hợp với tâm pháp đó.
- Bây giờ tôi đã là đệ tử của ngài chưa?
Tống Ngọc Mị vội vàng hỏi:
- Ngài đã nói để tôi luyện thử, nếu học được sẽ xem xét thu tôi làm đệ tử.
- Không thể.
Người phụ nữ trong màn nhàn nhạt trả lời.
- Vì sao?
Tống Ngọc Mị cảm thấy mình giống như bị giội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.
- Chẳng lẽ cô không thấy bây giờ cô không giống tôi sao?
Người phụ nữ trong màn thản nhiên nói:
- Tâm pháp của cô khác biệt với tôi, vì vậy cô không thích hợp làm đệ tử của tôi.
Tống Ngọc Mị cảm thấy tay chân lạnh buốt, một lúc sau nàng mới dùng giọng muốn khóc hỏi:
- Ngài biết rõ điều này, tôi muốn làm đệ tử của ngài, sao lại làm như vậy?
- Mỗi người có tư chất khác biệt, cô làm đệ tử của tôi cũng không xuất sắc như bây giờ.
Người phụ nữ trong màn lụa dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Không phải cô nói muốn giúp tôi sao?
- Đúng vậy, tôi muốn giúp ngài, muốn thay thế Ninh Khiết đi làm việc cho ngài.
Tống Ngọc Mị vội vàng nói.
- Không cần cô thay thế Ninh Khiết, cô chính là cô.
Người phụ nữ trong màn chậm rãi nói:
- Cô đi làm dựa theo lời của tôi, tiếp tục học tâm pháp Phiêu Miểu, cô sẽ nhanh chóng giúp được tôi.
- Thật sao?
Tâm tình của Tống Ngọc Mị đã khá hơn.
- Tôi muốn tìm một người, cô ta tên là Nguyệt Thanh Nhã.
Người phụ nữ trong màn lụa thản nhiên nói:
- Tôi nghi ngờ cô ta ở Thanh Phong Sơn, nhưng Ninh Khiết không tìm được, nhưng có người chắc chắn biết rõ cô ta ở đâu.
- Hạ Thiên sao?
Tống Ngọc Mị không nhịn được phải suy đoán.
- Đúng vậy, là Hạ Thiên.
Người phụ nữ trong màn lụa gật đầu:
- Hạ Thiên là đàn ông của Nguyệt Thanh Nhã, mà Nguyệt Thanh Nhã chính là người phụ nữ mà Hạ Thiên quan tâm nhất, vì vậy tôi nói cho cô biết một chuyện, Nguyệt Thanh Nhã cũng tu luyện tâm pháp Phiêu Miểu.
- Sao?
Tống Ngọc Mị chợt hô lên kinh hoàng:
- Điều này...Sao lại như vậy?
- Cô không cần biết rõ cụ thể có gì xảy ra, tôi nói cho cô biết một việc, cô chỉ cần làm theo, cô sẽ là Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, lần sau Hạ Thiên gặp mặt cô, hắn sẽ không còn năng lực chống đỡ.
Âm thanh của người phụ nữ trong màn lụa có thêm chút hưng phấn:
- Đến khi đó dù cô muốn hắn nói gì, hắn đều nghe theo.
- Tôi hiểu, tôi sẽ tiếp tục tu luyện tâm pháp Phiêu Miểu.
Tống Ngọc Mị có vẻ hiểu ra vấn đề.
- Sau này cô ở lại đây, tôi sẽ chỉ đạo cho cô, ngoài tâm pháp Phiêu Miểu, còn nhiều thứ khác cần học.
Người phụ nữ trong màn lụa có chút trầm mặc, cuối cùng chậm rãi nói.
- Được.
Tống Ngọc Mị vui vẻ đồng ý.
Lúc này ở thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên cuối cùng cũng chờ đến khi thức ăn được dọn ra toàn diện, bữa tối này khá phong phú, sáu món ăn một món canh. Nếu nhìn vẻ bề ngoài thì có vẻ tương đối khá, nhưng khi Hạ Thiên ăn vào miệng mới phát hiện ra tính chất lừa gạt, cảnh sát tỷ tỷ quả nhiên không nói dối, tài nấu nướng của nàng không được tốt cho lắm.