- Hạ Thiên, cậu tìm tôi có việc sao?
Liễu Vân Mạn nhanh chóng nhận điện thoại nhưng giọng điệu lại giống như có gì đó không yên.
Liễu Vân Mạn thật sự có chút bất an, một người đẹp bác sĩ như nàng thật sự không lo không có đàn ông yêu thương, nhưng hôm trước nàng biết Hạ Thiên đến bệnh viện mà không đến tìm mình, vì thế mà không khỏi có chút lo lắng. Thực tế hắn vừa về thì nàng đã nhận được tin, nhưng hắn về vài ngà mà không điện thoại cho nàng, chẳng lẽ sắc lang trước kia luôn muốn lừa nàng lên giường lại nhanh chóng mất hứng như vậy?
Khi trong lòng bùng lên ý nghĩ như vậy thì Liễu Vân Mạn cảm thấy có chút hoang đường, nàng cũng sợ đàn ông không cần mình sao? Với gương mặt này, dáng người này thì không biết có bao nhiêu đàn ông đang thèm thuồng muốn đâm đầu vào.
Vấn đề là Liễu Vân Mạn có ưu thế tuyệt đối trước phần lớn đàn ông nhưng lại không có ưu thế khi so sánh với những người phụ nữ khác của Hạ Thiên. Chưa nói đến ai khác, chỉ tính riêng cô cô xinh đẹp của nàng, dù là dung mạo hay dáng người cũng hơn hẳn nàng, đồng thời còn có năng lực đánh đấm khủng bố, dù cô cô không hiểu chuyện đời nhưng đàn ông lại cực kỳ ưa thích những phụ nữ ngốc như vậy.
Bây giờ nhận được điện thoại của Hạ Thiên, Liễu Vân Mạn khẽ thở ra, trong lòng có chút lo lắng, không phải điện thoại đến chia tay đấy chứ?
- Chị Vân Mạn, bây giờ chị đến chỗ Tiểu Kiều được không?
Hạ Thiên mở miệng nói, hắn nghe thấy nhịp tim hơi gấp của Liễu Vân Mạn ở phía bên kia nhưng lại chẳng thấy có gì không đúng, chị Vân Mạn nhận được điện thoại của hắn thì chắc chắn sẽ rất vui, mà vui thì sẽ có hoi kích động, điều này là bình thường.
- Đi đến chỗ Tiểu Kiều sao? À, được, tôi sẽ đi ngay.
Liễu Vân Mạn có chút mơ hồ nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý, cuối cùng nàng còn hỏi một câu:
- Bây giờ cậu đang ở trong nhà của Tiểu Kiều sao?
- Không, nhưng tôi sẽ nhanh chóng quay lại.
Hạ Thiên vội vàng nói.
- À, vậy thì được, tôi sẽ sang ngay, lát nữa gặp.
Liễu Vân Mạn nhanh chóng an tâm, trong lòng thầm mắng mình, cả ngày miên man suy nghĩ cái gì? Căn cứ vào những gì nàng hiểu về Hạ Thiên, sợ rằng sắc lang kia sẽ chiếm lấy và không cho nàng rời đi, nào có thể chủ động nói lời chia tay?
Sau khi Liễu Vân Mạn cúp điện thoại thì Hạ Thiên gọi cho Thư Tịnh.
- Làm gì vậy?
Một lúc lâu sau Thư Tịnh mới lớn tiếng nhận điện thoại:
- Tôi đang học.
- Vợ Tịnh Tịnh, bây giờ chị đến nhà Tiểu Kiều, tôi tìm chị có việc.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Tôi không đi.
Thư Tịnh hừ một tiếng, nàng không ngu như vậy, nàng sẽ không chủ động đưa mình vào miệng sói.
Thư Tịnh không đợi Hạ Thiên nói tiếp mà nhanh chóng mở lời:
- Tôi không nói với cậu nữa, tôi phải học.
Thư Tịnh nói xong thì cúp điện thoại, điều này làm cho Hạ Thiên buồn bực, vợ Tịnh Tịnh này sao khôn được như chị Vân Mạ, rõ ràng không chịu nghe lời. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hạ Thiên không tiếp tục điện thoại cho Thư Tịnh, đối với loại vợ không nghe lời này thì đôi khi phải dùng thủ đoạn cưỡng chế, vì vậy hắn quyết định trực tiếp đi tìm Thư Tịnh.
Vài phút sau, đại học thể dục thể thao.
Thư Tịnh vừa ra khỏi phòng học và đi đến căn tin, hôm nay cũng như mọi ngày, trên đường có rất nhiều người nhìn nàng. Đúng là không có biện pháp, nàng thật sự quá bắt mắt, cũng không phải nàng cực kỳ xinh đẹp, dù thực tế nàng đặc biệt xinh đẹp thì mọi ngươi nhìn chằm chằm vào nàng chỉ vì bốn tên vệ sĩ, đi học mà mang theo bốn vệ sĩ, điều này tuyệt đối làm cho người ta chú ý.
Thư Tịnh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bốn vệ sĩ này không phải nàng mời đến, cũng không thể đuổi bọn họ đi. Nàng định nói với Hạ Thiên đuổi đám người này đi, nhưng kết quả là nàng điện thoại và biết đối phương đã ra nước ngoài. Cứ như vây mà một tháng qua nàng đã chậm rãi có thói quen sinh hoạt của đại nhân vật, nàng giống như một đại tiểu thư con nhà giàu phô trương thanh thế, mỗi ngày đến căn tin đều có vệ sĩ theo sau. Nghe nói trên mạng có nhiều người mắng nàng, nhưng nàng không quan tâm, coi như không phát hiện ra.
Lúc này Hạ Thiên đột nhiên điện thoại đến nói Thư Tịnh phải đi đến nhà Kiều Tiểu Kiều, điều này làm cho nàng tương đối bất mãn, người này coi nàng là vợ bé bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hồi sao? Hắn ra nước ngoài cả tháng rồi trở lại, bây giờ tìm đến vợ bé như nàng? Nàng mặc kệ, tuy đối phương cho nàng mười triệu, nhưng nàng nào có bán mình?
- Sắc lang kia không biết về khi nào, cũng không điện thoại, dù mình thật sự là vợ bé cũng không qua.
Thư Tịnh thầm nghĩ.
Đúng lúc này Thư Tịnh chợt nghe được một tâm thanh:
- Hạ tiên sinh.
"Hạ tiên sinh sao?"
"Không thể nào!"
Thư Tịnh đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nàng phát hiện Hạ Thiên đang đứng trước mặt, vì vậy mà hoảng sợ, lưu manh đến đây khi nào?
- Cậu...Cậu...Cậu đến đây khi nào?
Thư Tịnh lắp bắp, lưu manh này xuất hiện quá đột nhiên.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị không ngoan.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Thư Tịnh:
- Tôi điện thoại cho chị qua, sao chị không sang?
- Sao tôi phải sang? Sao cậu không sang tìm tôi? Tôi không qua đấy...Ơ, cậu làm gì vậy?
Thư Tịnh thở phì phò nói vài câu, sau đó nàng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, vì vậy mà không khỏi hô lên kinh hoàng.
- Cho các anh nghỉ ngơi vài ngày.
Hạ Thiên nói với đám vệ sĩ rồi ôm Thư Tịnh chạy đi.
- Này, cậu làm gì vậy?
Thư Tịnh luống cuống, lưu manh này không phải sẽ dùng sức cưỡng đoạt đấy chứ?
- Vì chị không ngoan nên tôi không nói.
Hạ Thiên vừa chạy vừa nói, tốc độ hắn rất nhanh, vì vậy một lúc sau đã đến biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, hắn đi vào phòng ngủ rồi đặt Thư Tịnh lên giường.
- Á.
Thư Tịnh thét lên kinh hãi, xong rồi, lần này xong rồi, lưu manh thật sự muốn dùng sức, vậy phải làm sao?
- Hạ Thiên ca ca, anh đã quay lại.
Một âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên, Thư Tịnh nghe được âm thanh này mà an tâm hơn, thì ra trong phòng còn có người.
Thư Tịnh ngồi thẳng người lên, sau đó nàng thấy trong phòng có một cô bé cực kỳ xinh đẹp, vẻ mặt ngây thơ, có lẽ hơn mười tuổi.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị muốn tự mình cởi quần áo hay để tôi giúp.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Thư Tịnh lập tức choáng váng, không thể nào? Lưu manh này sao có thể làm chuyện ấy với nàng trước mặt cô bé đáng yêu như vậy?