Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi đồng ý lời đề nghị của Kiều Tiểu Kiều, Liễu Vân Mạn, Tôn Hinh Hinh và Thư Tịnh cần được hắn chỉ dạy cho hai ngày nữa, như vậy mới có thể đảm bảo các nàng thật sự có năng lực tự bảo vệ mình. Đặc biệt là vừa có kinh nghiệm Lý Minh Hiên, điều này càng làm hắn ý thức được sự việc quan trọng.
Thực tế nếu Hạ Thiên không sáng suốt biến Lãnh Băng Băng thành cao thủ thì hôm nay vợ cảnh sát tỷ tỷ sẽ bị thương. Còn chuyện bên phía huyện Mộc Dương tuy quan trọng nhưng cũng không thể giải quyết trong ngày một ngày hai, nếu Kiều Tiểu Kiều đã đi xử lý, như vậy hắn đợi thêm vài ngày ở Giang Hải là không có vấn đề.
- Kiều tiểu thư, ngày mai chúng ta sẽ đi sao?
Kiều Phượng Nhi có vẻ rất hưng phấn.
- Ừ, sáng mai chúng ta đi.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu.
- Bây giờ em đi thu dọn đồ đạc.
Kiều Phượng Nhi cực kỳ vui vẻ, nàng nhanh chóng chạy lên lầu.
Kiều Tiểu Kiều chợt buồn bực, nàng nhớ rõ những lần trước Kiều Phượng Nhi không thích đến huyện Mộc Dương, giống như ghét bỏ điều kiện ở khách sạn trong huyện Mộc Dương là không tốt, nhưng lúc này sao lại vui sướng như vậy?
Kiều Hoàng Nhi thì biết rõ vì sao Kiều Phượng Nhi lại như vậy, vì Kiều Phượng Nhi trước nay luôn lo lắng quá trình luận võ với Vương Tiểu Nha, mà thời gian luận võ là ngày mai. Nếu sáng sớm mai Kiều Phượng Nhi phải đi thì khỏi cần luyện võ vẻ gì cả.
Thân là một người ngoài cuộc, Kiều Hoàng Nhi hiểu Kiều Phượng Nhi lần này đánh cuộc với Hạ Thiên chắc chắn sẽ thua. Nàng đã xem qua quá trình Hạ Thiên dạy võ cho đám người Vương Tiểu Nha, nàng phát hiện đó là những gì mình và Kiều Phượng Nhi đã từng được học, chỉ cần nhìn qua là thấy, căn bản Kiều Phượng Nhi đã biết tất cả kỹ xảo như vậy, nhưng vấn đề không nằm ở kỹ xảo võ công.
Kiều Hoàng Nhi có thể thấy dù là Vương Tiểu Nha, Liễu Vân Mạn, Tôn Hinh Hinh hay Thư Tịnh đều có được một sức mạnh khổng lồ, cũng chính là thứ được gọi là nội công. Nàng không biết vì sao Hạ Thiên có thể tạo ra nội công cho đám người kia, nàng chỉ có thể cảm khái, Hạ Thiên thật sự không phải kẻ bình thường.
Kiều Hoàng Nhi nghĩ mình và Kiều Phượng Nhi đã rèn luyện võ công hơn chục năm nhưng lại đơn giản thua một người chỉ luyện võ bảy ngày, đúng là không có biện pháp, ai bảo các nàng không đẹp, không được sắc lang Hạ Thiên coi trọng? Vì vậy có thể thấy rất rõ, phụ nữ đẹp thường có tư bản lớn.
Đôi khi Kiều Hoàng Nhi thấy mình cũng rất đẹp, vì sao không có vận may, không gặp được một người đàn ông lợi hại như Hạ Thiên?
Buổi chiều.
Hạ Thiên vẫn tiếp tục dạy bảo các bà vợ trong lớp luyện võ cấp tốc, hắn luôn ở trong phòng xem bốn người phụ nữ luyện võ, đồng thời còn chỉ đạo động tác cho các nàng. Thư Tịnh sau khi vứt bỏ chướng ngại tâm lý thì cầu tiến rất nhanh, tuy so ra vẫn kém Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn nhưng nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hai ngày sau nàng sẽ mạnh hơn Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn một chút.
Cả buổi chiều vẫn như thường nhưng đến tôi lại có người quấy rối.
- Ủa, các em đang luyện công à? Chị cũng muốn luyện.
Một người đẹp tóc đài đến gót chân mặc váy trắng xinh đẹp như tiên nữ chợt chạy đến, khi thấy đám người đang luyện công thì lập tức nhào vào:
- Vân Mạn, chơi đùa với cô cô một chút.
Người đột nhiên phóng đến chính là Liễu Mộng tự xưng là ma nữ Mộng Mộng, hôm nay nàng ở bên ngoài cả ngày, bây giờ mới quay về. Liễu Vân Mạn đáng thương tuy bây giờ là cao thủ với người thường nhưng lại cực kỳ kém xa Liễu Mộng, vì vậy mà chỉ một lúc sau đã bị Liễu Mộng đánh cho tơi tả. Cũng may Liễu Mộng tương đối yêu thương Liễu Vân Mạn, ra tay không dùng sức, vì vậy Liễu Vân Mạn cũng không bị thương, chẳng qua chỉ có chút khốn khổ mà thôi.
- Một người mất vui, tất cả cùng lên đi.
Liễu Mộng không muốn ức hiếp một mình Liễu Vân Mạn, sau đó nàng chuyển sang ức hiếp cả bốn người nơi đây. Kết quả là một Vương Tiểu Nha nghĩ rằng mình sắp trở thành phi thiên tiên nữ hiệp bị Liễu Mộng đánh cho tơi bời hoa lá, làm nàng mất lòng tin, người này sao lại lợi hại như vậy?
Thư Tịnh càng khó hiểu, người này là ai, vừa rồi nàng còn có chút lòng tin nhưng bây giờ chỉ còn lại đả kích.
- Chị Mộng, tôi đến giúp chị luyện công.
Hạ Thiên thấy tình huống không đúng thì tranh thủ thời gian đến chữa cháy.
- Chị không luyện với cậu.
Liễu Mộng lại không nghĩ như vậy:
- Chị đánh không lại cậu, mà tiểu bại hoại thường xuyên làm chuyện xấu, chị không chơi với cậu.
Hạ Thiên không quan tâm nhiều như vậy, hắn trực tiếp ôm lấy Liễu Mộng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Tiểu bại hoại, thả chị ra.
Liễu Mộng lớn tiếng kháng nghị.
- Các chị tiếp tục luyện, tôi đi chơi với chị Mộng.
Hạ Thiên căn bản không nghe những gì Liễu Mộng phản kháng, hắn trực tiếp ôm nàng ra ngoài. Đúng là không có biện pháp, nếu để Liễu Mộng ở lại, sợ rằng các nàng Liễu Vân Mạn sẽ khó thể luyện công.
- Tiểu bại hoại, chị muốn đánh cậu.
Liễu Mộng rất tức giận, hậu quả lại không quá nghiêm trọng, nàng bị hắn ôm vào phòng ngủ, sau đó hai bên đánh nhau, quần áo ngày càng ít đi. Cuối cùng cả hai lấy giường là chiến trường, dùng một phương pháp khác để chiến đấu.
- Hừ, chị biết ngay mà, tiểu bại hoại cậu chỉ biết làm chuyện xấu.
Sau khi đánh nhau trên giường xong thì Liễu Mộng thở phì phò nói:
- Sau này chị không chơi với cậu nữa.
- Chị Mộng, tôi là chồng chị, cùng chị làm chuyện này là bình thường, không phải chuyện xấu.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Hừ, dù sao cậu cũng là tiểu bại hoại, những gì cậu làm đều xấu.
Liễu Mộng bĩu môi:
- Tôi không chơi với cậu, tôi phải thức dậy, cùng chơi với Liễu Vân Mạn.
Hạ Thiên nghe Liễu Mộng nói như vậy thì ôm chặt hơn, hắn cũng không để cho Liễu Mộng đến quấy rối, nếu không lớp học cấp tốc sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.
- Vì sao chị không bao giờ đánh lại cậu?
Liễu Mộng bị Hạ Thiên ôm cứng ngắc mà không thể bỏ đi, nàng có chút mất hứng:
- Này, tiểu bại hoại, cậu cố ý che giấu phải không? Cậu có võ công lợi hại mà không dạy cho chị.
- Chị Mộng, vì tôi là chồng chị, vì vậy tôi sẽ lợi hại hơn chị.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
- Gạt người, cậu xem chị là con nít à?
Liễu Mộng nói với vẻ mặt không tin:
- Chị mặc kệ, cậu phải làm sao cho chị lợi hại hơn, nếu không chị không chơi với cậu.
Hạ Thiên đang định nói gi đó thì điện thoại vang lên, hắn lấy xuống xem xét, là Mộc Hàm gọi đến, vì vậy tranh thủ tiếp điện thoại.
- Chồng, ngoài Lý Minh Hiên tàn phế thì Lý Minh Nhân bị cậu biến thành kẻ ngốc cũng đã được tự do. Sau khi Lý gia gặp phải chuyện không may thì Lý Minh Nhân bị đưa đến Phúc Lợi Viện, nhưng trưa nay tôi kiểm tra và thấy Lý Minh Nhân đã được đưa sang Mỹ, nhưng không biết ai đưa qua.
Giọng điệu của Mộc Hàm mang theo chút sầu lo:
- Lúc này chúng ta không điều tra được, nhưng chồng đừng lo, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra Lý Minh Nhân.
Mộc Hàm dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Chồng, chuyện Lý Minh Hiên tôi cũng điều tra được vài phần.